Buổi chiều khi thư ký Chu đến đưa tài liệu cho Trình Thâm, cô mang theo bảng lịch trình để Hạ Nhiên đi châu Âu.
Thư ký Chu đưa tài liệu cho Hạ Nhiên, nói với cô: “Từ giờ trở đi, cô còn có nửa tháng để chuẩn bị, trong vòng nửa tháng, cô phải hoàn thành bản vẽ, may trang phục và tìm người mẫu."
Mặc dù đã biết Hạ Nhiên là người phụ nữ của Trình Thâm, nhưng thái độ của thư ký Chu đối với cô không hề thay đổi.
"Về người mẫu, ưu tiên chọn người từ công ty chúng ta. Mặc dù khó có thể tạo ra một bản vẽ thiết kế trong nửa tháng, nhưng lần này yêu cầu không cao, cô cũng đừng quá căng thẳng."
Hạ Nhiên gật đầu, sau đó bắt đâu cẩn thận xem xét tài liệu mà cô ấy mang đến. Chủ đề thiết kế lần này là tuổi trẻ, Hạ Nhiên nhìn lướt qua vài cái, nói: "Cám ơn thư ký Chu, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."
Thư ký Chu rất tán dương Hạ Nhiên, một người sẽ không ảnh hưởng đến công việc cho dù mối quan hệ của cô với Trình Thâm thân, thiết đến đâu. Thư ký Chu nhìn cô, vô ý thức nói thêm vài câu: “Kỳ thực, lần hội nghị thiết kế này cô không cần quá lo lắng, các thí sinh dự thi đều có thời gian chuẩn bị gần giống nhau, căn cứ vào kết quả của cô trong hội nghị tri ân lần trước, cô nhất định sẽ có thành tích tốt."
"Cảm ơn cô." Hạ Nhiên mỉm cười.
Sau khi nhìn thư ký Chu rời đi, Hạ Nhiên bắt đầu nghĩ xem mình nên thiết kế chủ đề thanh xuân như thế nào.
Trình Thâm vừa nãy còn đứng bên cửa sổ nghe điện thoại đi về phía cô, nhìn văn kiện trong tay cô, nhướn mày: "Tuổi trẻ?"
“Anh có suy nghĩ gì về chủ đề này không?” Hạ Nhiên sau khi nghe thấy giọng nói của Trình Thâm thì đầu óc trống rỗng, ngẩng đầu nhìn anh, hi vọng lời nói của anh có thể truyền cho cô chút cảm hứng.
Trình Thâm chỉ nhàn nhạt nói: "Anh không phải thiết kế, những thứ này làm sao có ý kiến gì? Nhưng anh nhớ trước đây em từng thiết kế trang sức cho thanh niên."
Khi đó Hạ Nhiên vẫn chưa trở thành nhà thiết kế trang sức chính thức. Cô chỉ thỉnh thoảng thiết kế một cái gì đó theo ý thích của riêng mình. Những bản vẽ thiết kế đó chưa bao giờ được lấy ra để sử dụng cho mục đích thương mại vì khi đó cô không nghĩ đến việc đi theo con đường này, dù sao mẹ cô cũng rất phản đối. Hạ Nhiên sắc mặt trở nên lãnh đạm, thở dài nói: "Cho dù là trước đây từng thiết kế, cũng chưa từng cho người khác xem. Hơn nữa, thanh niên khi đó cùng bây giờ nhận thức đã khác nhau rồi. Đem những bản thiết kế kia sửa lại cũng không thể."
Năm năm trước, nền tảng thiết kế của cô đến từ ảnh hưởng của ba, khi đó cô chưa học thiết kế trang sức. Do đó, các chi tiết vẫn còn tương đối thô. Đối với cô bây giờ, từ tuổi trẻ rất xa lạ.
Trình Thâm cảm thấy có lỗi với cô, anh đưa tay sờ sờ mặt cô, nói: "Em từng nói thành xuân của em là tất cả về anh? Bây giờ có cần anh giúp em nhớ lại không?"
Nhìn nụ cười nhếch mép đột nhiên xuất hiện trên mặt Trình Thâm, Hạ Nhiên biết anh nhất định không dùng thủ đoạn gì tốt để khiến cô nhớ lại. Lập tức vươn tay đẩy anh ra, mắng: "Tôi nói Trình tổng, tại sao tôi cảm thấy gần đây da mặt của anh càng ngày càng dày nhỉ? Năm năm qua không có ai để trêu chọc có phải giờ ngứa ngáy rồi không?"
Trình Thâm hiếm khi thấy cô đùa giỡn với anh, vì vậy anh liền vui vẻ. Anh ân cần ôm eo cô từ phía sau, ghé vào tai cô hỏi: "Vậy em có thích da mặt dày của anh không?"
Hơi thở của anh phả vào tai khiến Hạ Nhiên run lên. Thân thể theo bản năng né tránh, lớn tiếng nói: "Tôi không thích!"
Nhìn thấy Hạ Nhiên phản ứng mạnh như vậy, Trình Thâm cũng không dám trêu chọc cô nữa. Anh nói: "Sau giờ học anh sẽ đón Ngôn Ngôn và Tiểu Hi."
Mặc dù hai đứa trẻ thấy người đón chúng không phải là Hạ Nhiên nhưng không buồn bã vì đó là Trình Thâm.
Trên đường trở về, Hạ Mộng Hi còn không ngừng quấy rầy anh, vui mừng mở miệng: “Ba, đây là lần đầu tiên ba đến đón con, trước kia là mẹ đến đón, hoặc là dì Tô Vãn. Các bạn đều cho rằng con không có ba."
Hạ Cẩm Ngôn liếc nhìn Hạ Mộng Hi hào hứng: "Lần này cuối cùng con cũng để họ gặp ba, con muốn họ biết ba của Tiểu Hi là người đẹp trai nhất."
"Thật sao? Sau này ba sẽ thường xuyên đến đón hai đứa." Trình Thâm nghe Hạ Mộng Hi nói như vậy, không khỏi mềm lòng. Đổng Dương lái xe giật mình khi thấy ánh mắt ôn nhu của anh.
Trong tiếng reo hò của Hạ Mộng Hi, Hạ Cẩm Ngôn cuối cùng cũng nói câu đầu tiên sau khi ra khỏi nhà trẻ: "Mẹ bây giờ thế nào rồi? Còn bị sốt không?"
"Cơn sốt đã hạ. Khi ba ra ngoài, mẹ con rất khoẻ mạnh."
Những lời này khiến Hạ Cẩm Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lần này cậu thực sự bị bộ dạng của Hạ Nhiên làm cho sợ hãi.
Nếu không phải Hạ Nhiên nhất quyết muốn bọn họ đi nhà trẻ, cậu đã muốn ở nhà trông chừng Hạ Nhiên cả ngày.
Nhìn vẻ mặt thoải mái của hai đứa trẻ, Trình Thâm biết điều làm Hạ Nhiên khó chịu không phải là thể chất, mà nhiều hơn là từ trái tim cô.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi hỏi: "Mẹ bệnh không thể tức giận. Sau này hai đứa đừng làm gì khiến mẹ giận, nhớ không?"
Hạ Mộng Hi nghe vậy bĩu môi nói: "Tiểu Hi luôn làm cho mẹ vui vẻ, làm sao mẹ có thể tức giận?"
Hạ Cẩm Ngôn nhìn Trình Thâm không chớp mắt: "Con biết bây giờ không thể làm mẹ kích động, nhưng tại sao ba phải nói như vậy? Ba có chuyện gì giấu bọn con đúng không? Nếu không tại sao lại không nói nguyên nhân mẹ bị bệnh."
Nhìn vào Hạ Cẩm Ngôn, Trình Thâm đột nhiên cảm thấy khi anh và Hạ Cẩm Ngôn ở cùng nhau, giống như họ đang đóng một bộ phim bom tấn. Nếu không chú ý, anh bị bắt, sau đó chịu sự chất vấn của đối phương.
"Hãy hỏi mẹ con, xem mẹ có sẵn sàng nói cho con biết không."
Rõ ràng biết Trình Thâm cố ý đưa đẩy, Hạ Cẩm Ngôn không khỏi tức giận nói: “Ba rõ ràng biết hiện tại mẹ không chịu được kích động, cũng biết, lúc này con nhất định sẽ không hỏi những chuyện này."
Sau đó, cho dù Trình Thâm có nói nhiều với Hạ Cẩm Ngôn như thế nào, cậu vẫn không thể đáp lại anh suốt chặng đường về nhà.
Về đến nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm khắp nhà. Bầu không khí giữa họ đột nhiên dịu đi rất nhiều, Hạ Cẩm Ngôn cảm thấy Trình Thâm không quá chướng mắt. Hạ Mộng Hi lại càng hưng phấn muốn tìm nơi bốc ra mùi thơm, liền chạy vào phòng bếp, túm lấy quần của Hạ Nhiên, làm nũng: “Đã lâu Tiểu Hi không được ăn đồ ăn mẹ làm, con rất nhớ a. Những món này cho con hết ạ?"
Khi cảm thấy có thứ gì đó đang kéo lấy quần, Hạ Nhiên đặt thìa trong tay xuống cúi đầu xuống, nhìn thấy Hạ Mộng Hi chớp mắt hỏi, Hạ Nhiên khẽ mỉm cười.
Cúi người xoa đầu con gái: "Đương nhiên, mẹ nấu đều là đồ ăn yêu thích của Tiểu Hi."
Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Thâm cùng con trai đi vào, cười nói: “ Ngôn Ngôn thích ăn gì mẹ cũng nấu. Còn Trình tổng… ờm... tôi nghĩ anh cũng không kén ăn đâu ha."
"Phốc, ha ha..."
Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi bật cười thành tiếng, sau đó sử dụng thần giao cách cảm, đồng thời quét qua Trình Thâm với ánh mắt đắc thắng.
Trình Thâm bất lực thở dài.
Vốn dĩ anh không mong Hạ Nhiên còn nhớ khẩu vị của mình, dù sao năm năm trước anh cũng không thường xuyên ăn cơm ở nhà. Chỉ là bởi vì lời Hạ Nhiên nói, cùng ánh mắt, điệu cười của hai tiểu yêu khiến anh rầu rĩ.
Cuối cùng, dì Lý đưa hai bạn nhỏ ra ngoài làm bài tập, còn anh vào trong giúp Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên ngoài miệng gọi Trình tổng nhưng dừng như cô mới là sếp: "Trình tổng, anh rửa cà tím rồi cắt đi."
Trình Thâm lén nhìn Hạ Nhiên đang tập trung nấu ăn, tay nhanh chóng hoàn thành công việc.
Không khí giữa hai người rất tốt, lúc này cửa biệt thự vang lên tiếng chuông, sau khi Trình Thâm mở cửa liền nhìn thấy bà nội.
Bà nội tròn mắt nhìn Trình Thâm đang đeo tạp dề màu hồng, không thể tin được cháu trai của mình lại đeo thứ như vậy.
Vẻ mặt hoang mang nhìn tạp dề, chỉ vào anh, thiếu chút nữa hoài nghi Trình Thâm bị Nhiếp Tư Diệu dụ dỗ, đầu óc một trận co giật:
“Cái này... cháu đang đeo cái vật gì đây? Đã nói cháu muốn mặc cái gì cũng được, bình thường ta làm sao có thể chọn cho cháu một bộ quần áo... Haizz... Thật không còn gì để nói mà."
Vốn dĩ Trình Thâm còn đang suy nghĩ vì sao bà nội đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng nghe xong lời này, anh mới hiểu ra vấn đề. Nhìn xuống chiếc tạp dề màu hồng trên người mình, Trình Thâm xấu hổ gãi đầu.
Thật ra anh không định mặc thứ này, nhưng khi Hạ Cẩm Ngôn từ trong bếp lôi nó ra đã trực tiếp ném nó vào người anh. Còn Hạ Mộng Hi đứng sang một bên cũng bắt đầu la ó, Hạ Nhiên lại cười rất vui vẻ nên anh nghĩ cô vui là được.
Trình Thâm đang nghĩ nên giải thích với bà nội như thế nào, Hạ Mộng Hi nhìn thấy người ở cửa liền nhảy ra ngoài, nắm lấy tay bà nội, chỉ vào quần áo của anh, kiêu hãnh nói: "Bà nội, quần áo trên người ba là do cháu chọn. Không phải rất hợp với khí chất của ba sao? Quần áo thường ngày ba mặc đều tẻ nhạt vẫn là Tiểu Hi có mắt nhìn tốt!"
Lúc đầu, bà nội Trình cảm thấy thật kỳ lạ khi Trình Thâm mặc chiếc tạp dề này, nhưng sau khi nghe những lời của Hạ Mộng Hi, bà lập tức quên đi mọi thứ.
Vui mừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Hi, mi tâm nhếch lên: "Đôi mắt của Tiểu Hi là đẹp nhất, cháu xem ba cháu rất thích, bà nội cũng cảm thấy rất đẹp. Mặc vào rất nam tính! Haha."
Trình Thâm mở to mắt muốn bày tỏ sự phản đối của mình, nhưng bị người khác phớt lờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT