Hạ Nhiên rơi vào trạng thái bối rối, tâm trí cô không ngừng nhớ lại những cảnh năm đó. Lý do khiến cô không muốn tin lời Hạ Chỉ Y là bởi vì Hạ Chỉ Y trước đây quả thực đã làm rất nhiều chuyện xấu, cô ta đặc biệt giỏi giả vờ yếu đuối để đạt được mục ích. Trong văn phòng của mẹ, cô xác định chính Hạ Chỉ Y là người đã can thiệp vào hệ thống phanh xe gây ra tai nạn của ba. Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ để lừa dối mọi người, người phụ nữ đó sẽ không ngần ngại yêu cầu Hạ Chỉ Y nhận lỗi.
“Tiểu thư, tôi khuyên cô không nên truy cứu chuyện này nữa.” Giọng quản gia nhắc nhở cô vang lên bên tai.
“Từ giờ trở đi, không ai được phép nhắc đến sự tồn tại của Hàn Tương Thần.” Đó là lời mẹ cô đã nói.
Bây giờ, cô cuối cùng đã hiểu tại sao mẹ cô không cho phép mọi người nhắc đến ba cô. Không phải vì buồn, mà bởi vì bà ta là kẻ giết người.
"Mẹ mẹ ơi!"
Một giọng nói nhẹ nhàng từ xa truyền đến, Hạ Nhiên muốn mở mắt ra nhưng không được. Sau đó, cô cảm thấy ai đó đặt bàn tay lên trán mình, một vật sắc nhọn đâm vào mu bàn tay, và cuối cùng cô cũng mở mắt ra vì đau.
Nhìn thấy Hạ Nhiên cuối cùng cũng tỉnh, Trình Thâm có vẻ nhẹ nhõm. Anh nói: "Em ngủ đến tối, hiện tại phát sốt, nếu thật sự không tỉnh, anh sẽ chuyển em đi bệnh viện."
Hạ Nhiên muốn nói chuyện, nhưng cổ họng đau rát. Trình Thâm hiểu ý của cô, trực tiếp lấy tài liệu từ trong túi xách ra, đặt trước mặt cô. Anh thở dài: “Nếu biết phản ứng của em nghiêm trọng như vậy, anh đã nói trước với em.”
Hạ Nhiên nghe thấy vậy thì cười khẩy: "Cho dù anh tiêm phòng cho em, chuyện lớn như vậy em cũng không thể tiếp nhận được."
Hiểu tâm trạng mẹ không tốt, Hạ Cẩm Ngôn không mở miệng cho dù có tò mò đến đâu. Thực tế, trong văn bản đó chỉ có hai điều, một là thỏa thuận giữa mẹ cô và bà Nhiếp. Chính Nhiếp Tư Diệu là người phụ trách theo dõi Hạ Chỉ Y ngày hôm đó. Còn mẹ cô là người đánh thuốc mê ba. Thứ còn lại là một vụ mua bán ma túy, thứ đó là một chất độc gây ảo giác mãn tính, thời gian khởi phát là hai mươi bốn giờ. Mặc dù không có nhiều thứ nhưng lượng thông tin trong đó không phải là không đáng kể. Hạ Nhiên có lẽ đã hiểu họ đã làm như thế nào vào ngày hôm đó, ba cô đã bị sát hại như thế nào.
"Mấy ngày tới em ở cùng anh, cho dù bệnh tái phát, sẽ có bác sĩ đến chăm sóc cho em."
Vốn dĩ Hạ Nhiên muốn từ chối, nhưng Hạ Cẩm Ngôn cả đêm không nói vài câu, nhìn cô nghiêm túc nói: “Chúng ta ở lại đi, hiện tại bên ngoài trời đã tối rồi, mẹ còn bị sốt nữa. Mẹ không muốn nhanh chóng khỏi bệnh sao?"
Hạ Mộng Hi bị bộ dạng của mẹ làm cho sợ hãi, dù sao thì Hạ Nhiên vẫn luôn có sức khỏe tốt, những chuyện như sốt rất hiếm khi xảy ra trong bốn năm qua. Hơn nữa, lần này cô bị sốt nặng.
Hạ Mộng Hi đang sụt xịn nghệ vậy lập tức nói xen vào: "Mẹ, chúng ta cứ ở đây đi, được không? Tiểu Hi cứ yên tâm hơn, có ba chiếu cố mẹ."
Nhìn thấy con gái lại sắp khóc, trái tim của Hạ Nhiên lập tức mềm đi. Cô lấy một tờ giấy, lau nước mắt cho Hạ Mộng Hi.
"Mẹ sẽ nghe lời con, sẽ nghe lời mà."
Trăn trở hồi lâu, cô mới thuyết phục được hai đứa nhỏ rời đi. Sau đó ngẩng đầu liền thấy Trình Thâm vẫn đó, ho khan một tiếng nói: "Trình tổng, tôi phải đi ngủ đây."
Ngụ ý là, anh nên ra ngoài? Trình Thâm gật đầu, sau đó đứng trước mặt cô bắt đầu cởi quần áo. Thấy Trình Thâm bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, Hạ Nhiên mím môi mở to mắt, hồi lâu mới lấy lại thanh âm nói: "Anh làm gì vậy? Để tôi nói cho anh biết, anh là người sắp kết hôn. Đùng có giở trò lưu manh."
"Vậy sao?” Trình Thâm vẫn cầm trong tay chiếc áo sơ mi vừa cởi ra, một tay dựa vào thành giường, mặt hướng về phía Hạ Nhiên. Hơi thở của hai người họ quyện vào nhau. Đôi mắt bối rối của Hạ Nhiên khiến Trình Thâm bật cười. Anh đứng dậy, không trêu chọc cô nữa, giải thích: “Đêm nay anh sẽ ở bên cạnh em, nếu không nửa đêm em có phát sốt cũng không ai biết.”
Thấy Hạ Nhiên muốn nói chuyện, Trình Thâm nghiêm túc nói: "Buổi tối muốn anh kéo một cái ghế đẩu ngồi ở bên cạnh giường sao Ngay cả nằm cũng không, có phải quá tàn nhẫn không?"
Hạ Nhiên im lặng. Nơi này vốn là nhà của Trình Thâm, anh có thể tùy ý nằm ở đâu. Vì vậy, Hạ Nhiên di chuyển vào bên trong một chút nhường cho anh vị trí bên ngoài.
Sau khi Trình Thâm cởi quần áo xong, anh mặc bộ đồ ngủ xanh đến trước mặt cô, sau đó vén chăn nằm xuống. Thấy Hạ Nhiên muốn tránh né, Trình Thâm vươn tay kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói: "Em trốn cái gì, hôm nay anh tắm xong rồi."
Sau khi tắt đèn, cả hai không ai nói chphí uyện nữa. Tuy nhiên, cả hai đều không ngủ, Hạ Nhiên chỉ đơn giản là ngủ quá nhiều vào ban ngày, còn Trình Thâm lo lắng Hạ Nhiên sẽ lại sốt. Sau một lúc lâu, Hạ Nhiên nói: "Tài liệu đó... cảm ơn anh."
Trình Thâm cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Không có việc gì, em cũng không cần nói cám ơn với anh."
Những lời này lập tức khiến Hạ Nhiên nhớ tới lời nói hôm nay của Nhiếp Tư Diệu, cho rằng tài liệu anh đưa cho cô là bồi thường cho việc ly hôn. Hạ Nhiên nói: "Kỳ thật anh không cần tốn công sức như vậy, ngay từ đầu kết hôn là lỗi của tôi, cho dù là bồi thường, cũng nên là tôi mới đúng."
Nhưng trong mọi trường hợp, cô sẽ không từ bỏ quyền nuôi con. Trình Thâm hơi khó hiểu, nhưng anh không có tâm trí để tìm hiểu sâu. Ngược lại, thừa dịp Hạ Nhiên nói chuyện với anh, anh liền hỏi: "Chiều nay anh đến đón em, em có nghe thấy gì không?"
"Hả? Nghe cái gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Hạ Nhiên, Trình Thâm biết cô có lẽ không nghe thấy. Trong khi anh cảm thấy nhẹ nhõm, anh cũng cảm thấy rất hối hận. Anh đưa tay sờ sờ đầu Hạ Nhiên, bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, chỉ là Ngôn Ngôn bên cạnh luôn miệng gọi em, Tiểu Hi thậm chí giống như gặp bệnh nan y."
Nghe vậy, Hạ Nhiên mỉm cười, dường như cô cảm thấy khá xấu hổ: "Hai đứa trẻ này trong lúc bình thường không giống như vậy, có lẽ chúng chưa bao giờ thấy tôi bị bệnh nên vậy."
"Em từ nhỏ đã được nuông chiều, thân thể tuy rằng không tệ, nhưng cũng không phải là loại trăm năm không bệnh một lần, xuất ngoại lâu như vậy, sức khỏe của em thế nào?"
Nụ cười trên khuôn mặt cô lập tức tắt ngấm. Cô nhìn Trình Thâm trước mặt cố nặn ra một nụ cười. Vốn dĩ cô không muốn nói, nhưng Trình Thâm hiển nhiên không muốn cô trốn tránh. Có lẽ bởi vì những người bị bệnh yếu lòng hơn, Hạ Nhiên cũng muốn tâm sự về áp lực của mình.
Hạ Nhiên hơi cúi đầu nói: "Thật ra, không phải sau khi ra nước ngoài không bị bệnh. Bởi vì tôi biết ở đó chỉ hai đứa con ở bên tôi, nếu tôi suy sụp, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng."
Cho nên khi cô bị bệnh, dù khó chịu thế nào cũng không được để bọn họ nhìn thấy. Cô phải ép mình trở thành người mẹ không bao giờ ốm đau, không bao giờ tủi thân, không bao giờ bị cuộc đời vùi dập. Chuyện này cô chưa từng nói với ai, cũng không biết là bởi vì Trình Thâm ôm quá ấm áp, hay là bởi vì mình bị bệnh. Nói xong, nước mắt cô rơi xuống. Cô im lặng lau nước mắt.
Trình Thâm cũng biết Hạ Nhiên gặp khó khăn, nhưng cảm giác khi nghĩ đến và tận tai nghe thấy vẫn là khác nhau. Sau khi nghe thấy tiếng khóc của Hạ Nhiên, anh cảm thấy khó chịu như một con dao cứa vào trái tim mình. Tất cả những gì anh có thể làm là đưa tay ra ôm cô thật chặt. Trình Thâm vùi đầu vào tóc cô, anh đột nhiên hỏi: "Lúc đó em có từng nghĩ tới không?" Muốn quay lại kể cho anh chuyện thai? "
"Đã từng, nhưng chỉ dừng lại ở suy nghĩ."
Thực ra, nghĩ đến Trình Thâm là lúc cô đau khổ nhất. Có những lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, cô sẽ xem đi xem lại những thứ mà Trình Thâm đưa cho mình. Để nói với bản thân, cô phải tiếp tục sống.
Trình Thâm biết Hạ Nhiên không trở về là sợ anh sẽ tranh quyền nuôi dưỡng, cho nên cũng không tiếp tục truy hỏi. Anh dịu dàng vuốt lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Mặc dù Ngôn Ngôn và Tiểu Hi trưởng thành sớm nhưng chúng nên có một gia đình. Dù không phải một gia đình hoàn hảo, cũng không nên để chúng thiếu đi tình cảm của ba. Em nên suy nghĩ kỹ."
Hạ Nhiên im lặng. Cô luôn cảm thấy những gì Trình Thâm nói vừa rồi không phải là tranh giành quyền nuôi con với cô, mà là muốn hòa giải với cô. Trình Thâm không phải sẽ cưới Nhiếp Tư Diệu sao? Nghĩ đến Nhiếp Tư Diệu vội vàng tìm luật sư cho cô, lại nghĩ đến Trình
Thâm căn bản không thèm để ý đến hôn lễ, Hạ Nhiên cảm thấy vấn đề này không đơn giản như vẻ ngoài.
Nữ bác sĩ nửa đêm bị Trình Thâm đánh thức từ trên giường, chạy từ phòng dành cho khách chạy đến phòng ngủ chính để xem Hạ Nhiên. Cô tiêm cho Hạ Nhiên một mũi, sau đó kê đơn thuốc: "Để cô ấy thoải mái vài ngày, đừng nhắc đến những thứ có thể khiến cô ấy kích động."
Trình Thâm cũng đoán được nguyên nhân cô phát bệnh, vì vậy anh cố gắng không đề cập đến tài liệu kia, nhưng Hạ Nhiên vẫn có một nút thắt nặng nề trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT