Ngày hôm sau bởi vì biết cô muốn đi xa, Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi ở ngoài tiễn cô.

Biểu hiện của Hạ Cẩm Ngôn không đặc biệt rõ ràng, ngược lại Tiểu Hi dựa vào cô thật lâu.

Mãi đến khi đến giờ mới lưu luyến nói lời tạm biệt với cô. Hạ Cẩm Ngôn trực tiếp nói với cô một câu: "Mẹ, trên đường bình an."

Sau khi Hạ Nhiên buông Tiểu Hi xuống, hôn lên má Hạ Cẩm Ngôn một cái: "Sau khi mẹ đi nghe ba nói nhiều hơn, ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ trở về."

Trình Thâm tự mình lái xe đưa cô đến cửa công ty, lúc Hạ Nhiên xuống xe còn đặc biệt giữ chặt cô một nụ hôn chia tay: "Ít đi chơi với Lục Bắc Thần, anh sẽ ghen.”

Hạ Nhiên không nghĩ tới anh lại đem chuyện này nói ra, lúc này liền cảm thấy anh thật đáng yêu. Dở khóc dở cười: "Được rồi, em có cần giữ khoảng cách hai mét khi gặp anh ấy không?"

Cô và Trình Thâm vừa mới hiểu được tâm ý của đối phương không lâu, chính là thời điểm nồng đậm tình ý, lúc này cô bỗng nhiên muốn đi công tác, quả thật là một chuyện rất mất hứng thú.

Sau khi đến công ty, liền phát hiện người chuẩn bị cùng cô bay Châu Âu đã chuẩn bị xong, liền cùng nhau đến sân bay.

Phượng Cửu ở sân bay bắt đầu nhìn xung quanh, nhìn nửa ngày cuối cùng mới nói với Hạ Nhiên: "Chị Hạ, tổng giám đốc chẳng lẽ không tới tiễn chị sao?”

"Anh ấy có việc phải làm, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà làm chậm trễ công việc. Hơn nữa hôm nay tôi muốn cùng mọi người đi Châu Âu, anh ấy ở chỗ này không thích hợp lắm.”

Phượng Cửu tiếc nuối nhìn cô một cái, sau đó nói: "Em cảm thấy lời này của chị nói không đúng lắm. Em cảm thấy ánh mắt nam thần nhìn chị rõ ràng rất để ý a.”

Lời này khiến Hạ Nhiên dừng một chút, sau đó nghĩ đến khuôn mặt Trình Thâm. Bỗng nhiên cảm thấy mình vừa thuận miệng nói ra, quả thật không đúng. Cô chỉ dừng lại vài giây, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Phượng Cửu.

Lúc này cô liền dùng sách trong tay mình vỗ Phượng Cửu một cái, nói: "Việc nên làm chưa xong, còn ở đây đùa chị."

Phượng Cửu nghe vậy nhanh như chớp bỏ chạy.

Hạ Tư Duệ quay đầu nhìn Hạ Nhiên, trong lòng không chắc chắn hỏi: "Giám đốc, lần này thiết kế bảo thủ của tôi có thể lấy được thứ hạng gì?”

Vấn đề này quả thật không dễ trả lời, Hạ Nhiên thoáng suy tư một chút, sau đó nói: "Lần này yêu cầu cũng không phải rất cao, có lẽ sẽ vào top 10.”

Bởi vì biểu tình của cô ấy biến hóa quá lớn, ngay cả Hạ Nhiên cũng cảm giác được.

"Cô không sao chứ? Cô là quá lo lắng, hay có chuyện gì đã xảy ra?”

"Không có gì!" Hạ Tư Duệ theo bản năng trả lời.

Hơn nữa lúc cô nói có câu này trong nháy mắt đứng lên, Hạ Nhiên xác định cô ấy có chuyện giấu mình.

Vốn đây đã thuộc phạm vi chuyện riêng, cô không tiện hỏi qua. Nhưng trạng thái tâm lý của nhà thiết kế trước khi xuất phát là vô cùng quan trọng, không nói đến lúc trưng bày trang sức cần phải giảng giải tại chỗ.

Mắt thấy Hạ Tư Duệ xoay người sắp đi, Hạ Nhiên vươn tay kéo cánh tay cô lại. Sau khi kéo cô trở lại chỗ ngồi của mình, cô nắm tay cô ấy.

"Tuy nói quan hệ của hai chúng ta cũng không tính là đặc biệt thân cận, nhưng nếu chúng ta cùng đi Châu Âu tham gia hội nghị vậy chúng ta đều đại diện cho công ty."

Hạ Nhiên căn bản không cho cô cơ hội tránh né, trực tiếp nói: "Tôi cũng không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có khó khăn gì có thể nói cho tôi biết, chúng ta cùng nhau giải quyết. Tôi tin lúc này đây cô khẳng định muốn tiếp tục toàn lực lấy được thứ hạng tốt, cô cũng không muốn đến lúc đó bởi vì giấu diếm ảnh hưởng đến tâm trạng chứ?"

Hạ Tư Duệ sau khi nghe cô nói xong, trầm mặc rất lâu. Sau đó Hạ Tư Duệ giống như hạ nhượng quyết tâm, nói với Hạ Nhiên: "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, nếu thật sự không giải quyết được, tôi sẽ không giấu nữa.”

  

"Được."

Nghe câu trả lời như vậy, cô cũng không hỏi nữa. Dù sao không ảnh hưởng đến thứ hạng thi đấu, đối cô mà nói Hạ Tư Duệ thế nào cũng không quan trọng. Nhưng tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, cô nói: "Chỉ cần cô có thể tự suy nghĩ rõ ràng, quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."

Nói xong lời này, Hạ Nhiên cúi đầu bắt đầu nhắn tin cho Trình Thâm, nói cho anh biết mình chuẩn bị lên máy bay.

Trước đây Hạ Nhiên cũng từng ở châu Âu một thời gian, cô đối với địa phương thi đấu cũng rất quen thuộc. Sau khi đến trực tiếp bắt xe, đem người đến khách sạn đã sắp xếp.

Cô cất hành lý, sau khi mở điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn Trình Thâm, ngoài ra còn có Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần: [Xuống xe đến khách sạn tìm anh, có chút chuyện muốn nói với em. Hơn nữa lâu không gặp, tiện thể mời em ăn một bữa cơm.]

Sau khi trả lời Lục Bắc Thần, Hạ Nhiên cầm điện thoại lên mở video với Trình Thâm. Trình Thâm bên kia nhận video rất nhanh, nhìn ra anh vẫn còn ở trong văn phòng.

"Đến rồi, dọc theo đường đi có mệt không?" Trình Thâm ôn nhu hỏi.

Hạ Nhiên nháy mắt nói: "Một đường thuận buồm xuôi gió.”

Trình Thâm gật gật đầu, vẻ mặt có chút buồn bực. Ngay khi Hạ Nhiên muốn hỏi anh làm sao vậy, Trình Thâm bỗng nhiên nói: "En vừa mới đi không bao lâu, anh đã bắt đầu nhớ em, Châu Âu... cách thật xa.”

Nhưng anh biết thiết kế là chuyện Hạ Nhiên thích, đi châu Âu cũng là cách mà Hạ Nhiên điều tra tung tích anh trai. Những chuyện này không phải là anh không muốn làm, nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Hạ Nhiên.

"Trình tổng, em cảm giác anh càng ngày càng đa sầu đa cảm thế nhỉ? Lúc trước em không phát hiện, anh lại dính người như vậy." Hạ Nhiên cười nói.

Thật ra Trình Thâm không thích nhất chính là Hạ Nhiên gọi anh là Trình tổng, bởi vì Hạ Nhiên luôn dùng cách xưng hô này đối với người xa lạ. Nhưng khi Hạ Nhiên dùng giọng điệu trêu chọc, Trình Thâm bỗng nhiên cảm thấy không chán ghét.

Đối mặt với sự trêu chọc của Hạ Nhiên, Trình Thâm ngược lại không có lảng tránh, bình tĩnh nói: "Có thể làm cho anh dính chỉ có một mình em. Người có thể để cho anh thương nhớ ngàn dặm, chẳng lẽ em còn không cho anh chút an ủi sao?"

Nếu không phải biết Trình Thâm là người trời sinh lãnh đạm, nhưng cũng không phải loại người cứng nhắc, vậy Hạ Nhiên đều phải hoài nghi Trình Thâm bị người ta mạo danh.

Sau đó Trình Thâm lo lắng nói: "Mỗi ngày đều nhớ gọi điện thoại cho anh một lần, lúc ở bên ngoài không nên uống rượu lung tung. Cho dù là có xã giao cũng hơi uống ít một chút, nếu ai dám rót rượu em, trực tiếp gọi điện thoại cho anh xử lý.”

Mấy phút sau đó, Hạ Nhiên liền nghe anh lải nhải nói với mình, cái này không thể làm cái kia cũng không thể làm.

Đến cuối cùng Hạ Nhiên mới nhắc nhở anh: "Trình Thâm, chẳng lẽ anh không phát hiện anh sắp biến thành ông chồng lải nhải sao?"

Mí mắt anh nhướn lên: "A Nhiên, kêu anh một tiếng chồng đi.”

Xưng hô ngán ngẩm Hạ Nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng kêu qua, há miệng nửa ngày cũng không thể nói ra.

Cuối cùng trong sự dụ dỗ cùng uy hiếp của Trình Thâm, hoàn chỉnh gọi hai chữ này.

Trình Thâm vô cùng nghiêm túc, hồi tưởng lại một chút rồi nói: "Hai chữ này từ trong miệng em phi thường dễ nghe, nhưng nếu lần sau giọng em mềm hơn một chút, vậy thì càng tốt.”

Lời này trực tiếp làm cho cô cúp điện thoại, ngay cả tình trạng của hai đứa nhỏ cũng không hỏi. Có Trình Thâm ở đây, hai đứa trẻ sẽ không có chuyện gì.

Sau khi cúp điện thoại xong, thoáng thu dọn đồ đạc một chút, liền đi tìm Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần chọn một nhà hàng vô cùng sang trọng, tuy không ngồi trong phòng, nhưng khoảng cách mỗi chỗ ngồi kéo dài rất rộng. Môi trường nhà hàng bố trí xuất sắc, ở giữa có núi giả có nước chảy, nếu như đến gần xem còn có thể phát hiện bên trong có cá.

Lục Bắc Thần nhìn vẻ mặt Hạ Nhiên thoải mái, liền biết nơi này đúng khẩu vị của cô. Ngay lập tức khóe miệng nhếch lên, đưa cho cô thực đơn: "Ở đây có một số đặc sản địa phương, anh không biết em muốn ăn gì, em xem đi."

Sau khi anh nói xong lời này liền thấy cô tiếp nhận thực đơn, cũng không mở ra, trực tiếp nói ra mấy món với nhân viên phục vụ bên cạnh. Đó là tất cả các đặc sản ở châu Âu!

Nhìn Hạ Nhiên nói Tiếng Anh lưu loát, Lục Bắc Thần bỗng nhiên ý thức được, Hạ Nhiên trước mặt đã lang thang ở nước ngoài năm năm, trên có một số việc căn bản là anh không cần chiếu cố nhiều.

Đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Nhiên thấy Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm mặt cô, lúc này bật cười: "Năm năm trước em vẫn ở Châu Âu, đối với bên này tương đối quen thuộc."

Lục Bắc Thần nhận được đáp án cảm thán: "Anh cũng nghĩ vậy. Một cô gái như em rời quê hương lâu như vậy, anh thật sự rất khó tưởng tượng em đã sống như thế nào."

Ở nước ngoài, không có người bạn nào có thể nói chuyện với cô ấy. Trong trường hợp này, cô cũng phải bảo vệ đứa trẻ chưa sinh và cần phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân. Chỉ nghĩ như vậy anh liền đau lòng.

Cảm giác anh đột nhiên bi thương như vậy, Hạ Nhiên cũng không biết mình nên nói gì. Cô nói thẳng: "Thật ra, em không cảm thấy khó khăn, en vẫn rất biết ơn kinh nghiệm của thời gian đó. Dù sao lúc trước em vẫn luôn ở dưới sự che chở của gia đình quá lâu.”

Cũng là bởi vì có một đoạn thời gian này mới có thành tựu hiện tại. Mặc dù bây giờ cô không phải là một nhà thiết kế hàng đầu, nhưng so với năm năm trước đây, sự tiến bộ của cô đã rất lớn.

Không muốn để cho bầu không khí ảm đạm này tiếp tục, Hạ Nhiên quyết định chuyển đề tài: "Không phải anh nhắn tin nói anh có chuyện muốn nói cho em biết sao? Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Hạ Nhiên, Lục Bắc Thần liền hiểu được cô đang chờ mong cái gì. Bất lực nói: "Anh đến đây để tìm hiểu về bản thiết kế đó. Gần đây có một nữ minh tinh sẽ đi ngang qua nơi này, vốn đây cũng không phải chuyện đặc biệt, nhưng cô ấy không có công việc muốn làm thậm chí vì mấy ngày nay mà bỏ công việc, có phải rất kỳ quái hay không? ”

Hạ Nhiên chần chờ nói: "Ừ?”

Điều này thực sự là rất lạ, nhưng nó có liên quan gì đến chủ đề?

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play