Edit: Di

Vân Xu gật đầu với hai người, sau đó lặng lẽ đi về phía lớp học của mình

Vân Nguyệt và Lăng Văn Huyên cũng không biết rốt cuộc Vân Xu có nghe được không, nếu nghe được thì đã nghe bao nhiêu.

Lông mày Vân Nguyệt dính chặt lại với nhau, bàn tay trong tay áo khẽ run rẩy, trong đôi mắt đang rủ xuống tràn đầy lo lắng.

Điều cô ta sợ nhất không phải là Vân Xu đánh mình mà là về nhà châm chọc mẹ cô ta.

Lăng Văn Huyên từng nhận được thư tình của Vân Xu, cũng biết Vân Xu bắt nạt những nữ sinh khác vì mình, thế nhưng trước đây cậu ta chưa từng đặt Vân Xu vào mắt nên hiểu biết cũng rất ít.

Bây giờ cậu ta thấy Vân Nguyệt sợ như vậy, trong con ngươi màu trà lộ ra chút bất ngờ.

Nữ sinh trông có vẻ rất gầy yếu này lại hung dữ như vậy sao?



Vân Xu đói đến mức đầu óc không tỉnh táo nữa, nằm bò trên bàn mơ mơ màng màng ngủ mất. Khi loáng thoáng nghe thấy có giáo viên gọi mình, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt trông cực kỳ nghiêm khắc.

Chủ nhân của khuôn mặt kia nói: “Bạn học Vân, mời em làm thử câu này.”

Những bạn học khác nhìn thấy cảnh này, nam thì lo lắng, nữ thì trộm cười.

Dám ngủ trong giờ của “Triệu Đại Sơn”, đúng là xứng đáng bị tóm.

Ai cũng biết “Triệu Đại Sơn” là một người kỳ cục, rõ ràng biết “lớp Ánh Nắng” bọn họ không bao giờ để tâm đến chuyện học hành mà cứ cho một đống bài tập, kỉ luật trên lớp thắt rõ chặt thì thôi đi, trong giờ còn thường xuyên đặt câu hỏi.

Chỉ là người này là thầy chủ nhiệm, vẻ mặt hung tợn, khi phạt học sinh thì cực kỳ tàn nhẫn, khiến cho mọi người đều rất sợ ông ấy, dù bất mãn đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trong giờ của ông ấy đều ngoan ngoãn hơn một chút.

Vân Xu nheo mắt, dùng dáng vẻ mà mọi người ai cũng biết là đang ngái ngủ, mơ màng nhìn về phía bảng đen. Đây là một câu hỏi rất dễ, không cần động não, áp dụng công thức là ra.

Cô hơi ngả ra sau, bỗng nhiên đứng dậy, dáng người cao ráo của cô còn cao hơn thầy giáo nửa cái đầu, cũng khiến Triệu Thành Sơn theo bản năng lùi về sau một bước.

Vân Xu chẳng nói chẳng rằng cầm viên phấn bắt đầu làm bài. Sợ sẽ làm rơi phấn nên cô ra sức nắm chặt, sau đó chọc vào bảng đen, vì thế viên phấn dài không cẩn thận bị cô làm gãy thành ba mẩu.

Làm xong, cô tiện tay ném viên phấn vào hộp, sau khi trở lại chỗ ngồi của mình thì nằm bò ra như người không xương, đôi mắt đang díu lại khó khăn mở ra một khe hở.

Đã bị thầy giáo cảnh cáo, cô không dám ngủ tiếp nữa.

Ngô Tuyết thấy bộ dạng của Vân Xu thì mí mắt nhảy loạn, không biết có phải ảo giác của cô ta không mà từ hôm qua sau khi bị đánh Vân Xu còn dữ hơn, bây giờ còn dám khiêu khích cả giáo viên!

Không phải sao, tối qua cô còn nói muốn đi trả thù Châu Dã… Nhưng mà hôm qua bọn họ cũng đâu đánh vào đầu Vân Xu mà?

Triệu Thành Sơn lại không chú ý đến “sự khiêu khích” của Vân Xu, mà bị lời giải trên bảng thu hút tầm mắt.

Đó chỉ là một câu áp dụng công thức rất đơn giản, tuy rằng việc Vân Xu làm đúng có hơi khó khăn nhưng cũng không đến mức khiến ông ấy quá ngạc nhiên, điều thực sự hiếm có là chữ viết trên bảng của Vân Xu rất đẹp.

Mọi người ở dưới cũng thấy chữ viết bằng phấn của Vân Xu rất đẹp, chẳng qua là, có phải đè phấn hơi mạnh tay không?

Do đè quá mạnh nên mỗi con số và con chữ trông có vẻ rõ ràng đến mức hơi tức mắt, thậm chí còn đè lên chữ của Triệu Thành Sơn.

Triệu Thành Sơn vẫn hài lòng với việc Vân Xu làm, khônng những không trách phạt Vân Xu mà ngược lại còn chủ động hỏi một câu: “Bạn học Vân thấy trong người không thoải mái à?”

Vân Xu gật đầu, trong cơn mệt mỏi cực độ, cô chỉ còn lại một suy nghĩ: “Thưa thầy, em có thể ngủ thêm một lát không ạ?”

Mọi người: …Kiêu ngạo vậy sao?

Triệu Thành Sơn cũng bị nghẹn lại một lát, nhưng từ góc độ của ông ấy thì có thể nhìn thấy bộ dạng vô cùng mệt mỏi của Vân Xu, cả người nằm bò ra bàn, trông cực kỳ gầy yếu. Ông bỗng chốc mềm lòng, dứt khoát nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Dù sao thì đám nhãi ranh còn thức trong lớp cũng chưa chắc có thể giải được câu hỏi khi nãy ông ấy ra.



Vân Xu đói đến mức không còn sức, dạ dày co thắt từng cơn, thế nhưng cô vẫn bò dậy đi về phía nhà ăn một cách khó khăn.

Khi cô đến, nhà ăn đã chật kín người, không những không còn chỗ ngồi mà ở cửa lấy đồ ăn còn có một hàng người không ngắn đang xếp ở đó.

Chờ một lúc lâu, khi Vân Xu đứng ở cửa lấy đồ, cô căn tin theo bản năng nhìn Vân Xu một cái, Vân Xu cũng ngước mắt lên nhìn bà ấy một cái, mặt không có biểu cảm, đôi mắt vừa đen vừa sâu, không hung dữ nhưng chẳng hiểu sao lại hơi dọa người. Cô căn tin run tay một cái, đổ vào nhiều thịt hơn.

Vân Xu dùng giọng nói khàn khàn ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô ạ.”

Cô căn tin: “... Không có gì.”

Vân Xu bưng khay thức ăn nhìn quanh một vòng, chỗ còn trống quá ít, cô còn bất chợt nhìn thấy Châu Dã.

Châu Dã là một thiếu niên cao lớn, một tay chống vào lưng ghế, tay kia thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào miệng, dáng vẻ tùy tiện chẳng coi ai vào mắt.

Vân Xu khinh thường một trận rồi di chuyển tầm mắt. Bây giờ vẫn chưa phải lúc, những cái khác không nói, chỉ nói đến vóc dáng của Châu Dã, mỗi tay một người chắc chắn không thành vấn đề.

Cuối cùng cô đến một góc nhỏ nào đó ngồi xuống, đối diện là nam chính mặc đồng phục, dáng người gầy yếu, tóc mái và cặp kính che mất hơn nửa khuôn mặt khiến cho cậu trông cực kỳ khiêm tốn.

Cố Diễm không cận thị, nhưng gương mặt trước đây từng gây ra không ít phiền phức kia nay phần lớn thời gian đã bị cậu che lại vô cùng kín mít.

Sau khi Vân Xu ngồi xuống thì ngước mắt nhìn Cố Diễm, từ đầu đến cuối Cố Diễm vẫn cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, không định nhìn cô ở phía đối diện thêm một lần.

Đầu óc hỗn độn của Vân Xu mãi mới nhớ ra ân oán giũa mình và nam chính nên cũng không lên tiếng, yên tĩnh ăn cơm. Khi cô đang chậm chạp nuốt từng miếng cơm thì Cố Diễm đã tốc chiến tốc thắng đứng dậy rời đi, bóng lưng gầy gò nhưng lại rất thẳng, giống như một cây bạch dương.

Vân Xu nheo mắt nhìn thêm hai cái, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.

Ăn mãi ăn mãi, một bàn tay bỗng định rút khay ăn của cô đi. Lông mày cô nhíu lại, theo bản năng muốn nắm chặt khay ăn nhưng khay ăn vẫn nhanh chóng bị cướp mất. Sau đó, “loảng xoảng” một tiếng, là tiếng khay ăn rơi xuống dưới đất.

Kế đến, một giọng nam cố ý tỏ vẻ kinh ngạc vang lên: “Ôi, xin lỗi, bất cẩn làm đổ khay ăn của cậu, không sao chứ?”

Vân Xu cầm thìa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía người nói.

Đối phương không mặc đồng phục, thân trên mặc một chiếc áo thun vẽ nguệch ngoạc, trên khuôn mặt phấn chấn lộ ra nụ cười ác ý. Nếu cô nhớ không nhầm thì tối qua nam sinh này đứng ở đằng sau Châu Dã, cùng một hội với Châu Dã.

Vân Xu đứng dậy, cúi đầu nhìn thức ăn rơi vãi đầy đất, hốc mũi hơi cay, trong mắt dâng lên một tầng sương mờ.

Hôm qua cô chưa ăn cơm, lại bị đánh vào bụng, sáng nay cũng chưa ăn gì, khó khăn lắm mới ăn được mấy miếng cơm nóng thì giây lát đã như này… Hiếp người quá đáng!

Nhìn cô gái trước mặt cúi đầu không phản ứng gì, Đào Tích Vũ thấy hơi nhàm chán.

Ngay khi cậu ta định bỏ đi thì Vân Xu lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn chằm chằm cậu ta.

Vân Xu có ngoại hình rất xinh xắn, nhưng trước đây cô ta chỉ thích làm ra những biểu cảm chua ngoa cay nghiệt, nếu không thì là tỏ vẻ yếu đuối đến cả nam chính cũng không nhìn nổi; giọng nói không phải quá chói tai thì chẳng khác gì trẻ con, điều này khiến sức hấp dẫn của cả người cô giảm đi không ít.

Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của Vân Xu rất đẹp, mắt sáng răng trắng, một đôi mắt to như hai quả nho mọng nước, làn da trắng sáng, lỗ chân lông nhỏ rất sạch sẽ, đôi môi hồng hào mềm mịn khiến người ta nhìn vào mà rất muốn hôn.

Hiện giờ cô đang dùng vẻ mặt lên án nhìn cậu ta, trong con mắt đen trắng rõ ràng có một tầng hơi nước nổi lên. Đào Tích Vũ hơi thu lại ý cười, bị cô nhìn đến mức hơi ngượng ngùng luôn.

Vân Xu lên tiếng trước: “Tôi còn nhớ cậu.”

Trong lòng Đào Tích Vũ khẽ nảy lên, cậu ta còn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy Vân Xu nói tiếp: “Cậu cùng một hội với Châu Dã.”

“Giờ trùm trường đã suy bại đến mức chỉ có thể bắt nạt… bắt nạt bạn nữ rồi sao?”

Trong khi đang nói, Vân Xu không tiếng động giẫm một chân lên đống thức ăn, nói xong thì nhấc chân đá vào đùi Đào Tích Vũ.

Cô không có sức lắm, Đào Tích Vũ không cảm thấy đau, nhưng khi cúi đầu xuống trông thấy một vệt bàn chân màu đen trên chiếc quần nhạt màu và hạt cơm, dầu mỡ dính trên đó thì không thể khống chế biểu cảm nữa.

Xung quanh có người đang xem drama bên này, còn Vân Xu đá người xong thì vội vàng chạy đi.

Cô rất yếu đuối, một mình không đánh lại Đào Tích Vũ.

Vân Xu đi tới nhà vệ sinh ở lầu học rửa dép, rửa mãi rửa mãi bỗng bị người khác đẩy một cái từ đằng sau.

Cô quay đầu lại nhìn, là một nữ sinh trong lớp.

Từ trước đến nay Vân Xu và cô ta đã không hợp nhau, do Vân Xu xinh nên tính tình có tệ đến đâu đi chăng nữa thì nam sinh trong lớp cũng đều có ý với cô. Trùng hợp là nam sinh mà cô ta thích lại thích nhắc đến Vân Xu với cô ta, chính vì vậy nên cô ta khá không vừa mắt Vân Xu.

Nhưng cô ta cũng không dám gây sự, bình thường chỉ mượn cơ hội xô qua đẩy lại chê bai Vân Xu.

Cô gái kia nở một nụ cười khiêu khích với Vân Xu, nghênh ngang đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Quần và tất của Vân Xu đều bị ướt, ướt nhẹp dính vào da.

Lại bị bắt nạt…

Không hổ là bia đỡ đạn còn không bằng cả nữ phụ, ác ý nhằm vào cô đúng là khắp nơi đều có.

Vân Xu cắn môi, cô không muốn chịu thiệt, ai bắt nạt cô thì chắc chắn cô phải trả lại.

Bố mẹ nuôi nấng cô lên người khó khăn như vậy, bảo vệ cô tốt như vậy không phải là để cô bị người khác chà đạp.

Vân Xu liếc qua một xô nước đặt trong góc ở cuối hành lang.

Sau khi đổ nửa xô nước vào đó, cô cố hết sức kiễng ngón chân nâng xô nước lên. Vốn dĩ cô định đổ nước, nhưng do sức lực không đủ nên cô vừa dùng sức thì xô nước đã bị lật, may là lật vào trong, không rơi trúng đầu cô.

Ngay sau đó, phòng bên cạnh truyền đến một tiếng hét chói tai.

Vân Xu đi ra khỏi nhà vệ sinh không hề chần chừ.

Cô xắn ống quần lên rồi đi ra ngoài, vô tình gặp phải Cố Diễm vừa đi ra từ nhà vệ sinh nam.

Một đoạn bắp chân thon gầy và trắng trẻo của Vân Xu hoàn toàn lộ ra trong không khí giá lạnh, một chiếc dép ướt sũng, vạt áo và đùi cũng hơi ướt một chút, khuôn mặt to bằng bàn tay lộ ra vẻ tái nhợt yếu ớt, hốc mắt đỏ cả lên, mí mắt còn hơi sưng giống như đã khóc.

Khi nhìn anh, sự uất ức trong mắt vẫn chưa kịp thu lại, dáng vẻ đáng thương như bị người ta bắt nạt một cách tàn nhẫn.



Lời tác giả:

Vân Xu trước mặt nam chính: Cực kỳ tủi thân, đáng thương yếu đuối, còn suốt ngày bị người khác bắt nạt.

Sau này, tất cả mọi người đều bảo Vân Xu là đại ma vương khó chơi, chỉ có nam chính là không tin, hahahaha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play