87: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu (3)


Thanh Âm của thanh niên vừa dứt lời, người bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu cũng xuất hiện, người này tuy xuất hiện nhưng hình dáng không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta không thấy được hình dạng của hắn.

"Vâng!".

Vị nam tử vừa xuất hiện trước mặt Sở Tích Nguyệt mở miệng, sau một khắc, đám thông thiên quang trụ xung quanh Sở Tích Nguyệt chìm xuống đất biến mất không thấy đâu nữa.

Khi quang trụ chìm xuống, mặt đất ầm ầm rung động, có chỗ xuất hiện vết nứt, chẳng hạn như nơi quang trụ vừa xuất hiện.

Sở Tích Nguyệt hai mắt mở to, thở ra một ngụm khí lạnh, nhịn không được khẽ rùng mình, bởi vì dưới lớp bùn đất vừa rồi, nàng thấy được vô số thi thể của Thần Tôn, Thần Đế Cảnh bị chôn ở phía dưới.

Tất cả đều tàn khuyết, không hoàn chỉnh, có thể tưởng tượng được năm xưa những người này xông tới Sinh Mệnh Cấm Khu, đều bị người nam tử trước mắt nàng gϊếŧ sạch, rốt cuộc người trước mắt nàng tu vi cảnh giới như thế nào, chẳng lẻ là Chí Tôn Cảnh, vậy tiền bối của người này lại là tu vi gì, chẳng lẻ đã vượt qua Chí Tôn Cảnh.

Rất nhanh, một cây cầu gỗ màu xanh hiện ra, từ ngọn núi thấp xa xa trải dài đến đây.

Hình dạng giống như một cây cầu vòm làm bằng đá, nhưng chất liệu lại là làm bằng gỗ, thân cầu còn có những cành cây, với những chiếc lá như pha lê trong suốt, giống như là ngọc bích.

Trên cây cầu này, sinh mệnh khí tức cực kì nồng đậm, Tiên Lực ba động cực kì cường đại.

Thực vật đẳng cấp Tiên Đế.

Không cần nghĩ nhiều, cây cầu gỗ này chắc chắn là do một vị thực vất đẳng cấp Tiên Đế thời cổ đại bị luyện chế mà thành.

"Cổ thụ đẳng cấp Tiên Đế, bị trảm sát, luyện chế thành cây cầu" Trong lòng Sở Tích Nguyệt chấn kinh không thôi, những tồn tại Tiên Đế như này nàng biết là bọn họ mạnh cỡ nào, thế mà bị luyện chế thành một cây cầu như vậy, nàng phải làm sao đây, lấy cách gì bình định được nơi này.

Nơi cuối cây cầu là những đồi núi xanh ngát, thân cầu bắt ngan dược điền, một đường thông suốt đi tới.

Đi xuống cây cầu gỗ bước vào đồi núi, một thảm thực vật tươi tốt, không khí trong lành, như thế ngoại đào viên, ở nơi này ánh sáng tốt hơn một chút, nhưng ít nhiều vẫn có chút u ám, giống như một tầng sương mù, không thấy được mặt trời.

Cách đó không xa, có rất nhiều ngọn núi thấp mỗi ngọn núi là một tòa cung điện vô cùng tráng lệ, vô cùng hùng vĩ.

Những cung điện này có một chút kh ủng bố khí tức tràn ra, nếu mà nhìn lâu sẽ khiến cho thần hồn người khác sụp đổ.

Phụt!.

Sở Tích Nguyệt thổ huyết tại chỗ, chỉ vì nàng vô tình liếc nhìn một tòa cung điện màu vàng kim, giống như gặp phải thiên kiếp đánh xuống, khiến thần hồn nàng run lên một chút, phải biết thần hồn của nàng vô cùng cường đại, nàng trải qua ngàn lần dày vò của Tiên Ma Lực mới có thần hồn mạnh mẽ như vậy, nhưng mà nàng chỉ liếc nhìn một cái thần hồn nàng liền đau đớn không thôi.

Từng tòa, từng tòa cung điện rất cổ lão, bất kì một tòa cung điện nào đều có thể trấn áp cả Tiên Giới, Dị Vực.

"Không nên nhìn loạn, nơi đó không phải nơi mà ngươi nên nhìn" Người đi trước mắt nàng dặn dò.

Ngay trước mắt nàng, có mấy căn nhà tranh không khác gì căn nhà mà sư phụ nàng từng sống trên núi tuyết, nhìn như không có gì đặc biệt nhưng khí tức tỏa ra vô cùng k hủng bố, những căn nhà tranh này được xây trên một ngọn đồi bằng phẳng, không phải trên đỉnh núi, cũng không phải nằm trên các mỏm đá hùng vĩ như các cung điện trước đó, chỉ đơn giản là một ngôi nhà tranh mà thôi.

"Tiên Ma Đồng Tu, không tệ, lại có một chút khí tức của Sư Tôn ở trên người, có thể miễn tội chết" Chính vào lúc này thanh âm ôn hòa lần nữa phát ra, ngay bên trong nhà tranh, người bên trong được sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ.
"Vâng!" Người thanh niên dẫn Sở Tích Nguyệt đi vào nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Tích Nguyệt trong lòng vừa động, nhẹ nhàng thở phào.

"Muốn gặp ngài ấy, ngươi phải bước qua được con đường này, đi đến nhà tranh bên kia" Thanh niên dẫn Sở Tích Nguyệt vào lại lên tiếng.

Thảm có xanh mướt, cách đó không xa có một cái hồ hỏ, nước hồ lấp lánh như ngọc bích, ngăn Sở Tích Nguyệt với ngôi nhà tranh.

Sở Tích Nguyệt đi tới trước, bản thân vừa chạm vào mặt hồ trong suốt, đột nhiên mặt hổ nổi lên những gợn sóng nhỏ, trong lúc mơ hồ nơi này giống như một vũ trụ nhỏ, mỗi bước chân nàng hạ xuống đều như tạo thành một biển Tinh Hải.

Một khắc sau! Sở Tích Nguyệt cảm thấy vô cùng đau đớn, hai chân của nàng như bị hòa tan, cả cơ thể như bị nứt ra, huyết nhục như bị thối rửa, chỉ còn sót lại xương cốt, lúc này một thanh âm quen thuộc mà nhẹ nhàng phát ra.
"Tiểu tử bày trò cũng phải vừa vừa phải phải, lại dám tổn thương đến tiểu sư muội " Thanh âm của Trường An xuất hiện, làm hoàn cảnh trước mắt trở lại như bình thường.

Một thân ảnh vô hình trong suốt của Trường An xuất hiện, năm đó hắn khi rời đi đã để lại đạo hóa thân này, nhằm bảo vệ tánh mạng của nàng, cũng như giúp nàng dễ dàng đi vào bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu lịch luyện hơn.

Bên trong nhà tranh một thanh niên không rõ hình dàng xuất hiện, thanh niên này như bị hỗn độn bao phủ, che lấp hoàn toàn khung cảnh trước mắt, nhìn ra người này rất cổ lão.

"Đồ nhi bái kiến Sư Tôn" Người thanh niên trong nhà tranh xuất hiện, quỳ xuống dập đầu ba cái.

"Sư phụ là người, Tiểu Nguyệt Nguyệt rất nhớ người" Sở Tích Nguyệt hai mắt thắm đẫm nước mắt, nhìn bóng dáng của Trường An mà rơi lệ.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi cũng đã lớn đến từng này rồi, không còn phải là tiểu cô nương năm đó, khóc lóc cái gì" Đạo hóa thân của Trường An mở miệng nhắc nhở.

"Hoàng Long, đã lâu không gặp, trước mặt vi sư còn dám che dấu bộ dạng" Trường An nhìn tiểu tử năm đó hắn dạy dỗ mà thở dài, năm đó hắn gặp tiểu từ này ở Tiên Giới, chỉ là một tên ăn mày nhỏ không có tư chất, không có bối cảnh vì tặng hắn một cái màn thầu nên hắn trả ơn bằng cách dạy dổ tiểu tử này, mấy trăm vạn năm trước hắn để cho tiểu tử này canh giữ Sinh Mệnh Cấm Khu, cũng để lại một lối vào ở Ma Thiên Sơn cho đệ tử có duyên sau này của hắn.
"Sư phụ đồ nhi không còn là bộ dáng năm đó, không dám xuất hiện trước mặt người" Hoàng Long không đứng dậy mở miệng nói.

"Đạo hóa thân này của ta không tồn tại được lâu, ngươi thay ta chăm sóc tiểu sư muội cho thật tốt, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm" Trường An vừa dứt lời, đạo hóa thân của hắn cũng tan biết trong hư không, đạo hóa thân này của hắn không thể tồn tại quá lâu bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu, nếu là ở bên ngoài không cần dùng đến lực lượng có thể tồn tại một vài năm, nhưng nơi này lại khác khó mà có thể tồn tại quá lâu.

Sở Tích Nguyệt cùng Hoàng Long nhìn thấy đạo hóa thân của Trường An tan biến, trong lòng có một chút đau buồn, nhưng cả hai đều không nói ra miệng, một người thì đã ngàn năm không gặp lại sư phụ, một người thì đã trả qua vô tận tuế nguyệt đã không biết bao lâu chưa gặp lại sư tôn.
Hoàng Long thở dài, thân ảnh mờ ảo đứng dậy, ngước nhìn lên bầu trờ lắc đầu, hắn trong miệng lẩm bẩm một vài câu.

"Đúng là thời gian thay đổi quá nhiều, năm đó ta chỉ là một hài từ bảy tám tuổi, bây giờ ta đã già nua thế này, mà sư tôn vẫn không một chút thay đổi, thật hổ thẹn" Hoàng Long tự lẩm bẩm hắn muốn khóc nhưng không thể khóc, gặp lại cố nhân ai mà không đau lòng.

Hoàng Long quay đầu lại nhìn Sở Tích Nguyệt hắn cũng không biết nói gì, sư phụ giao cho hắn phải chăm sóc tiểu sư muội, có lẽ sư phụ không dạy gì cho tiểu sư muội quá nhiều, nên muốn hắn thay sư phụ giúp nàng lịch luyện.

"Tiểu sư muội nếu ngươi đã là đệ tử của sư tôn, ta cũng được xem là sư huynh của ngươi, ta giúp ngươi tìm nơi lịch luyện một chút, còn về việc sư phụ nói bình định Sinh Mệnh Cấm Khu ngươi cũng đừng nghĩ nhiều".
"Bình định Sinh Mệnh Cấm Khu mà sư phụ nói có lẽ là bảo ta đưa ngươi vào bên trong một tiểu thế giới nhỏ mà lịch luyện, nơi đó có rất nhiều Yêu Đế, có thể giúp ngươi lịch luyện" Hoàng Long nhìn nàng nói.

"Đa tạ sư huynh" Sở Tích Nguyệt chắp tay lại trả lời.

"Sư huynh, tu vi của huynh bây giờ ở cảnh giới nào" Sở Tích Nguyệt tò mò hỏi.

"Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, đợi khi ngươi trưởng thành ngươi sẽ rõ" Hoàng Long nhẹ giọng nói.

Hoàng Long nhấc tay lên một cái, một thông đạo to lớn xuất hiện, vô số cương phong nổi lên, hút Sở Tích Nguyệt vào bên trong thông đạo mà Hoàng Long tạo ra, Sở Tích Nguyệt biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

(Sở Tích Nguyệt bây giờ mới đến Sinh Mệnh Cấm Khu mà Cửu Đầu Sư Tử ở nha, chứ không phải ở nơi mà Hoàng Long xuất hiện, nơi này sẽ xuất hiện trở lại trong một arc sau đó.)


88: Sở Tích Nguyệt - Sinh Mệnh Cấm Khu 4


Sở Tích Nguyệt bị hút vào thông đạo mà Hoàng Long tạo ra, thông đạo truyền thẳng nàng đến một thảo nguyên xanh bát ngát, khắp nơi toàn là cỏ xanh, xa xa có thể thấy được một cánh rừng thảo mộc trãi dài.

Sở Tích Nguyệt xem hoàng cảnh xung quanh, nàng biết rằng mình hiện tại đã đi đến một nơi khác, thoát ra khỏi Sinh Mệnh Cấm Khu thật sự.

Nàng không biết nơi này là nơi nào, cầm theo Hồng Huyền Táng bay thẳng về phía trước kiểm tra tình hình.

Nơi này là một tiểu thế giới, nhưng mà nồng độ Tiên Khí cưc kì nồng đậm, tinh khiết cực kì, làm cho Sở Tích Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục tìm hiểu.

Sở Tích Nguyệt bay giữa thảo nguyên tiến thẳng đến khu rừng thảo mộc, nhưng nàng bay mãi, bay mãi vẫn không thể đến được rừng thảo mộc, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, làm sao nàng đã bay được một canh giờ nhưng vẫn ở chỗ cũ, không nhúc nhích được một chút nào.

Lúc này có một con chim bay trên bầu trời, thân hình to lớn với sải cánh rộng gần trăm thước, mỏ và móc vuốt rắn chắc, bén nhọn như kim cương.

Toàn thân phủ lông vũ hoàng kim sáng chói, được xem như kim thân bất hoại thể trước tác động của ngoại lực.

Tính chất tương đồng với Phượng Hoàng và Côn Bằng.

"Nhân Loại từ đâu đến, dám xuất hiện ở Sinh Mệnh Cấm Khu" Kim Sí Đại Bằng Điểu từ trên không trung mở miệng quát lớn hỏi.

"Là ngươi đang hỏi ta ?" Sở Tích Nguyệt nhìn lên bầu trời nhìn lên bầu trời, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con chim to lớn màu hoàng kim như vậy.

"Nhân Loại hỗn xược, dám hỗn xược với bổn vương" Kim Sí Đại Bằng Điểu từ trên bầu trời giơ móng vuốt sắc nhọn vung thẳng đến người Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy móng vuốt hoàng kim to lớn đập xuống chỗ mình, nàng nhếch miệng cười một cái sau đó giơ lên Hồng Huyền Táng, trảm một kiếm về phía Kim Sí Đại Bằng Điểu.

Kim Sí Đại Bằng Điểu tuy là Thần Thú từ thời thượng cổ, nhưng nó chỉ mới ở trình độ Yêu Vương Cảnh làm sao phải là đối thủ của nàng, Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn thấy một đạo kiếm khí đánh thẳng vào móng vuốt của nó vừa tung ra, nó chợt hoảng sợ, muốn vội vàng bay đi nhưng đã quá muộn, nó trúng một kiếm của Sở Tích Nguyệt rơi xuống.

"Con chim ngu ngốc, ngươi dám tấn công ta" Sở Tích Nguyệt một chân đạp lên người Kim Sí Đại Bằng Điểu nói.

"Nhân Loại tha mạng!" Kim Sí Đại Bằng Điểu nằm co ro dưới đất run rẫy nhìn Sở Tích Nguyệt cầu xin.

"Sao ta phải tha cho ngươi, nhìn ngươi đẹp long lanh như thế này chắc chắn ăn rất ngon!" Sở Tích Nguyệt vừa nói vừa ch ảy nước miếng, nàng đã rất lâu không ăn thịt, hôm nay nàng muốn ăn một bữa thật thịnh soạn, lại có nguyên liệu trước mắt, nàng làm sao có thể bỏ lỡ.

"Đừng ăn ta, ta thịt rất dai, ăn rất không ngon, tha cho ta, cứu mạnggggg........" Kim Sí Đại Bằng Điểu rùng mình khi nghe đến việc Sở Tích Nguyệt muốn ăn mình, hắn thật sự rất uẩn khúc, vừa mới ra ngoài chưa kịp làm gì đã bị nữ ma đầu này đánh bại, còn muốn đem hắn đi làm thịt, hắn thật sự rất hối hận vì không chịu nghe lời mà chạy trốn ra ngoài làm loạn.

"Hừ đừng nói nhiều, hôm nay ta chắc chắn sẽ ăn ngươi" Sở Tích Nguyệt tiếp tục hù dọa Kim Sí Đại Bằng Điều.

"Đại nhân, tha mạng" Kim Sí Đại Bằng Điểu nước mắt nước mũi chảy dài, cả người cứng ngắt, sợ sệt.

"Ngươi có thể giúp được gì cho ta, tại sao ta phải tha cho ngươi, là ngươi tấn công ta trước ".

"Ta có thể đưa người đi xung quanh Sinh Mệnh Cấm Khu, ta biết rất nhiều nơi có Thần Dược" Kim Sí Đại Điểu run run sợ sệt nói.

"Được, vậy mau đưa ta đi tìm Thần Dược" Sở Tích Nguyệt nghe đến Thần Dược đôi mắt tỏa sáng long lanh, lần trước nàng nhìn thấy rất nhiều Thần Dược ở Sinh Mệnh Cấm Khu nơi mà Hoàng Long ở nhưng nàng đâu thể làm gì, dù sao nơi đó cũng là nơi ở của sư huynh nàng, nàng cũng không dám mở miệng xin một hai nhánh Thần Dược, như vậy thật sự không lễ phép.

Sở Tích Nguyệt bỏ chân khỏi người Kim Sí Đại Bằng Điểu sau đó leo lên người nó, Kim Sí Đại Bằng ủy khuất mà vung cánh chở theo Sở Tích Nguyệt bay đi.

"Nhân Loại ngu ngốc, ngươi nghĩ ta dễ dàng dẫn ngươi đi tìm Thần Dược như vậy sao, ta đưa ngươi đến gặp con Thông Thiên Thần Viên kia, ngươi vào địa bàn của nó, ngươi chỉ có một con đường chết" Kim Sí Đại Bằng Điểu suy nghĩ trong đầu, trên miệng nở lên một nụ cười quỷ dị.

Sở Tích Nguyệt cũng không quá để ý đến việc Kim Sí Đại Bằng Điểu giở trò, chỉ cần nó có thể đưa nàng đến chỗ có Thần Dược là được, mọi thứ cản trở trước mắt nàng chỉ cần đánh bại là được, không quá phiền phức, với thực lực hiện tại của nàng có thể dễ dàng làm được điều đó.

Sở Tích Nguyệt ngồi ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng Điểu nhìn xung quanh, đánh giá tình hình xung quanh rừng thảo mộc mà Kim Sí Đại Bằng đang bay đến, nàng cũng rất khó hiểu không biết vì sao nàng đi mãi không thể thoát khỏi thảo nguyên mà Kim Sí Đại Bằng bay một lát đã thoát khỏi thảo nguyên một cách dễ dàng.

Nghe Kim Sí Đại Bằng giải thích một hồi nàng mới biết, ở thảo nguyên có trận pháp vây khốn người bên ngoài tiến vào bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu nên nàng mới không thể di chuyển một cách tự nhiên như vậy, may mắn nàng gặp được Kim Sí Đại Bằng nên mới có thể dễ dàng thoát khỏi trận pháp.

Sở Tích Nguyệt cũng khá là hài lòng với Kim Sí Đại Bằng, nó giải thích rất nhiều chuyện của nơi này cho nàng, nên nàng cũng yên tâm nó không phản bội nàng, nhưng nàng đâu biết rằng Kim Sí Đại Bằng đang có một ý nghĩ xấu xa trong đầu.

Bay trên bầu trời Sinh Mệnh Cấm Khu được hai giờ, cuối cùng thì cũng đến nơi có Thần Dược mà Kim Sí Đại Bằng nói, từ xa đã ngửi thấy mùi thảo dược thơm ngát, làm toàn thân của nàng run lên vì hương phấn, Bất Diệt Thiên Công biểu thị muốn thôn phệ toàn bộ số Thần Dược này.

Bay đến một sơn cốc gần đó, mùi thảo dược tỏa ra từ sơn cốc này vô cùng nồng đậm, chỉ cần nghe mùi thôi đã biết bên trong có rất nhiều Thần Dược nằm bên trong sơn cốc này, nàng cũng biết nơi có Thần Dược cũng sẽ có nguy hiểm.

"Được rồi dừng lại, ngươi đứng đây đợi ta, ta vào bên trong hái Thần Dược, nếu ngươi mà chạy trốn để ta bắt được ta sẽ ăn ngươi!" Sở Tích Nguyện dặn dò, trong lời nói có vài phần đe dọa.

"Biết rồi đại nhân" Kim Sí Đại Bằng khuôn mặt giả bộ ủy khuất nói.

"Ngươi không biết có thể sống được hay không mà còn dám đòi ăn ta, nhân loại ngu ngốc" Kim Sí Đại Bằng suy nghỉ trong đầu cười quỷ dị.

Sở Tích Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Kim Sí Đại Bằng, cước bộ thật nhanh chạy đến sơn cốc tỏa ra mùi Thần Dược.

Trong sơn cốc Thông Thiên Thần Viên cảm nhận được có người đến gần, nó không chần chừ đứng thẳng dậy tung quyền hướng đến Sở Tích Nguyệt đánh tới.

Sở Tích Nguyệt cảm nhận được một tia nguy hiểm tránh né sang một bên, may mắn nàng có Tử Cực Huyết Ma Đồng có thể cảm nhận được nguy hiểm mới có thể tránh một quyền này của Thông Thiên Thần Viên.

ẦM! ẦM!

"Gràoooooooooooooooooo"

"Nhân loại từ đâu đến, dám xông vào địa bàn của bản Hoàng, muốn chết" Thông Thiên Thần Viên to lớn cao hơn trăm trượng, thân thể vàng óng, cả người tràn đầy sức mạnh, hay tay vỗ ngực ầm ầm, nhìn nàng tức giận nói.

"Mau giao toàn bộ Thần Dược ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng" Sở Tích Nguyệt giọng nói trắng trợn, đúng cách đang đi ăn cướp.

"Hừ, nhân loại muốn chết, dám nhòm ngó đến Thần Dược của bản Hoàng, nên giết" Thông Thiên Thần Viên hừ lạnh, một thân lạnh toát cự lực bùng nổ, tung một quyền đánh về phía Sở Tích Nguyệt.

Quyền này mang theo trăm vạn cân cự lực, Thông Thiên Thần Viên lấy sức mạnh làm chủ, nhục thân cường hoành là vương giả trong Yêu Tộc, sức mạnh cơ thể cực kì kh ủng bố.

"Hừ, vậy bổn cô nương cũng không khách sáo" Sở Tích Nguyệt mở miệng, Tiên Ma Lực lượng tràn ra, trên tay cầm Hồng Huyền Táng Tiên Ma Lực khuếch tán, tạo nên một đạo kiếm khí nửa đen nửa trắng như Âm Dương cách biệt, xuyên thủng cả hư không mà đánh tới.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm" Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm là một trong năm chiêu thức của Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm mà nàng đã ngộ ra trước đây, hôm nay nàng dùng kiếm này để đánh bại Thông Thiên Thần Viên.

Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm cùng Cự Quyền trăm ngàn cân lực lượng va vào nhau tạo nên một vụ nổ khủng khiếp, cả một khung rừng gần như san bằng, một mảnh rừng thảo mộc bị kiếm khí xé nát, Thông Thiên Thần Viên cũng trúng một kiếm bay ra xa cách đó mấy trăm dặm.

ẦM! ẦM!

SOẸT! SOẸT!

Thông Thiên Thần Viên cực kì tức giận, từ trăm dặm chạy với một tốc độ thật nhanh lao tới chỗ Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt ở trên bầu trời nhìn thấy Thông Thiên Thần Viên quay lại, cả người nàng sát khí cùng Tiên Ma Lực khuếch trướng mà ra, tạo ra một lĩnh vực cực kì kinh khủng.

"Tu La Lĩnh Vực" Sở Tích Nguyệt nhẹ giọng nói, toàn bộ xung quanh đều đóng băng cả một khu vực, từ xa Thông Thiên Thần Viên cảm nhận được sát khí cực kì kinh khủng, nó lui lại mấy bước không dám đến gần.

Bên ngoài Kim Sí Đại Bằng nhìn thấy Sở Tích Nguyệt đánh văng Thông Thiên Thần Viên, sau đó lại mở ra Tu La Lĩnh Vực làm cho nó dựng lên hết cả mười hai cái lông vũ, cả người run run, nhìn Sở Tích Nguyệt như Ma Thần hiện thế.

"Nữ nhân này thật đáng sợ" Kim Sí Đại Bằng nuốt một ngụm nước bọt lẩm bẩm.

Bên trong sơn cốc, Thông Thiên Thần Viên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt mở ra Tu La Lĩnh Vực nhìn chằm chằm mình, nó cảm giác được nguy hiểm đến tính mạng, nó biết rằng nó mà dám lại gần hay trái ý nàng một lần nữa, tính mệnh của nó chắc chắn không giữ được.

"Bằng hữu, thu lại sát khí, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý a !" Thông Thiên Thần Viên nhẹ giọng nói.

"Vậy ngươi có giao Thần Dược cho ta hay không, ta sẽ không lấy hết của ngươi" Sở Tích Nguyệt sát khí lại bùng nổ, như đang cảnh cáo Thông Thiên Thần Viên.

"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên" Thông Thiên Thần Viên trong lòng cực kì đau nhói, nhưng vì giữ mạng nó đành giao ra toàn bộ Thần Dược mà nó bảo quản bấy lâu nay..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play