Thái Sơn Đại Lục một không khí nhộn nhịp bình thường như bao mọi ngày, hôm nay bốn người Vân Mộc đã xuất hiện ở Thiên Linh Thành.

Bên trong Thiên Linh Thành hôm nay cũng như lần đầu tiên bọn họ đến vậy, có rất nhiều tu sĩ qua lại.

Ở xa hơn có thể nhìn thấy Ô Thải Thôn nơi này là nơi bọn họ đến đầu tiên, nhớ năm đó hắn đi hỏi đường một Hài Đồng hù dọa tiểu tử kia sợ vỡ mật, không ngờ một cái chớp mắt đã hơn hai mươi năm.

Ở phía xa hơn một chút có thể nhìn thấy cảnh tượng cầu vồng gào thét, một phiến khu vực mù mịt chẳng thể thấy được thứ gì, nơi này là nơi bọn họ có thể đi vào Hoang Vực.

Không biết đã hai mươi năm Truyền Trống Trận lần đó còn có thể sử dụng hay không, nếu không thể sử dụng không biết làm cách nào bọn họ có thể về Hoang Vực, may mắn Vô Hối Kiếm Linh nói với bọn họ rằng Truyền Tống Trận này có đủ linh lực là có thể truyền tống đi.

Hai mươi năm nay Vô Hối Kiếm Linh nghỉ ngơi rất lâu, hồi phục thực lực cũng tạm có thể giúp bọn trở lại Hoang Vực và rời đi mấy lần nữa không thành vấn đề.

Ở phía Tây có một vòng xoáy sương mù cực kỳ dạy đặc che phủ toàn bộ đường đi.

Đám sương mù này không dày, có thể nhìn thấy rõ ở bên trong đó một cái Truyền Tống Trận cổ xưa.

Tất cả mọi chuyện đều rất yên bình, bọn họ lập tức đi lên Truyền Tống Trận, hào quang lóe lên, bọn họ đã xuất hiện tại hang động năm đó, hang động này không có gì thay đổi, dưới đất vẫn là một màu đỏ sẩm màu máu như hai mươi năm trước, có khác biệt là đã không còn vô số kiếm khí như năm đó bọn họ lần đầu tiên đến.

"Cuối cùng cũng đã trở lại Hoang Vực" Vân Mộc bước ra khỏi hang động, nhìn lên bầu trời nắng chói chang của sa mạc khô cằn.

"Ừm" Bạch Hà bên cạnh cũng không nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Ồ, nơi này là Hoang Vực trong truyền thuyết sao, không như ta tưởng tượng, hoàn cảnh không ngờ kém như vậy" Hắc Vân nhìn xung quanh đánh giá Hoang Vực, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đến nơi này có chút không quen, không khí ở đây rất khó chịu, linh khí lại cực kỳ ít ỏi, hắn không quen một chút nào.

"Không biết mọi người ở Vân Thôn sống như thế nào?" Vân Mộc than nhẹ, trong bước đi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cuồng phong nổi lên, như có một trận đại chiến sắp xảy ra, thực ra là hai con Bát Cấp Yêu Thú tranh giành con mồi, hắn cũng không nhiều lời quát.

"Cút ngay!".

Vừa dứt lời, trên người Vân Mộc lập tức khí thế gào thét mà ra, trên bầu trời hai con Bát Cấp Yêu Thú cảm nhận được uy áp liền bỏ chạy không thấy đâu.

Thần sắc Vân Mộc bình tĩnh trở lại, khí thế từ từ thu lại.

Với tu vi của hắn có thể cảm nhận được áp chế của Hoang Vực, không ngờ Hoang Vực mà bọn hắn từng sinh sống mấy chục năm lại bị Thiên Đạo áp chế đến cỡ này, cũng có lẻ vì vậy hai mươi năm trước Bạch Hà không thể đột phá Thiên Nhân Cảnh.

Bọn họ tuy tu vi đã là Phá Hư Cảnh nhưng vẫn bị Thiên Đạo bài xích, tu vi bị áp chế đến Tiên Thiên Đỉnh Phong, nhưng có một chút lạ thường nhìn sang Hắc Vân, tất cả ba người bọn họ đều bị áp chế cảnh giới, nhưng chỉ có một mình Hắc Vân không bị làm sao.

"Hắc Vân cảnh giới của ngươi, không bị áp chế sao?" Vân Mộc đứng bên cạnh hiếu kì hỏi.

"Ta làm sao biết được, có lẽ do ta ở bí cảnh hơn ngàn năm, không nhận Thiên Đạo ảnh hưởng, nên hôm nay cũng như vậy" Hắc Vân ở bên cạnh đoán mò nói.

"Có lẽ là như vậy".

"Xem ra lần này trở về, phải mang mọi người rời khỏi Hoang Vực, nếu không mọi người bị vây khốn ở đây chỉ có một con đường chết".

Khỏe miệng Vân Mộc lộ ra vẻ mỉm cười, hiện giờ hắn có tư cách, với tu vi hiện tại, đã có thể đối mặt mọi thứ, cho dù Thiên Đạo áp chế tu vi cảnh giới cũng không sao cả!

Bốn người tiến thẳng về phía trước đi ngang qua Tứ Hợp Sơn sau đó tiếp tục dừng lại tại Huyết Hà, ba người Vân Mộc, Vân Hỏa, Hắc Vân ngồi trên một tảng đá gần đó nghỉ ngơi.

Một bên khác.

Bạch Hà lần này trở lại Hoang Vực, nàng lập tức xuất hiện chỗ này thăm sư phụ nàng, đã hơn hai mươi năm không đến thăm sư phụ, nàng rất nhớ người.

Tuy trước đây không bao giờ xuất hiện ở chổ này, nhưng nàng luôn nhìn về hướng nơi này, nhưng mà lần này đi hai mươi năm, nơi này đã mọc rất nhiều cỏ dại, bia mộ cũng trở nên cũ kỹ hơn nhiều.

Bạch Hà cũng không ở lại lâu, ngồi kể lại một số chuyện cho sư phụ nàng nghe, cũng nói về Thanh Liên Thánh Cung nghe từ Sở Thanh Huyền, lần này nàng ra ngoài tất cả mọi chuyện đã đều hoàn thành chỉ có duy nhất một chuyện tìm Thanh Liên Thánh Cung nàng làm không được.

Bạch Hà rất áy náy với sư phụ, nhưng nàng cũng hết cách, nàng hỏi thăm rất nhiều nơi nhưng vẫn không có tin tức nào, ngay cả Tộc Trưởng Long Tộc đều không biết, nàng thất vọng nhìn bia mộ sư phụ, sau đó rời đi tụ họp với đám người Vân Mộc.

Bạch Hà trở lại Huyết Hà, bọn họ cũng không ở lại Huyết Hà nữa, xuất phát đi thẳng về Vân Thôn, hai mươi năm cuối cùng Vân Mộc cũng trở lại.

Bốn người đi không nhanh, bọn họ vừa đi vừa ngắm Tứ Hợp Sơn, nơi này không thay đổi quá nhiều, lúc nãy vội vàng đi ngang qua không để ý quá nhiều, nhưng đúng là không có một chút nào thay đổi, Tứ Hợp Sơn vẫn là Tứ Hợp Sơn ngày đó.

Đi được một giờ, trước mắt bọn họ đã nhìn thấy Vân Thôn, cũng không biết vì sao Vân Mộc trở lại Hoang Vực trời liền đổ mưa.

Hôm nay mây giăng mua đổ, tràn ngập những khe núi, hôm nay cố nhân trở lại.

Giọt mưa rơi trên mặt đất, đập trên những tán cây phát ra những tiếng tí tách dễ nghe.

Nhưng cơn mưa này rất ào ạt, làm rối loạn khúc nhạc kia, ngược lại làm cho Vân Mộc có chút phiền não không dám bước vào Vân Thôn.

Ở một nới khác.

Trong cơn mưa, phía xa Vân Thôn, một người áo trắng không biết từ đâu xuất hiện, dưới tiếng mưa này, trong tiếng gió này, yên lặng mà ngồi bên vách đá cầm một cái cần câu không biết làm gì.

Không hề ngăn cản nước mưa rơi trên vạt áo, người này yên lặng ngồi dưới cơn mưa thả câu.

Để mặc cho nước mưa làm ướt quần áo, từng giọt từng giọt ngấm vào cơ thể, làm ướt dẫm một đầu tóc đen, nhưng trên người Trường An không một chút khó chịu nào, mà chỉ cực kỳ vui vẻ tự nhiên mỉm cười thả câu, giống như Trường An là ngọn núi này, là mặt đất này, là cỏ cây này.

Trên mặt Trường An mỉm cười liếc nhìn Tiểu Hắc nằm bên cạnh.

"Chủ nhân".

Tiểu Hắc bên cạnh hắn ngáp dài một cái, nước mưa rơi trên mặt đất, theo dòng nước chảy xuống, không biết nước mưa trôi đi nơi nào.

Trên một vòm đá cao chót vót hai người nhìn xuống mặt hồ đóng băng cười một cái, một người một chó tiếp tục nhắm mắt cảm ngộ ý cảnh nơi này chợt biến mất không thấy đâu.

Hai người Trường An đã đến mảnh đại lục này ba vạn năm, ngồi tại mỏm đá này trọn vẹn ba vạn năm, bọn họ cũng nên rời đi nơi này rồi.

Trở lại với Vân Mộc.

Ở Bên ngoài Vân Thôn, trời mưa cũng đã tạnh, ánh nắng xuyên thấu những đám mây, chiếu rọi cả một rừng cây, chiếu rọi cả Vân Thôn, Vân Mộc đám người không chần chừ nữa đi vào Vân Thôn.

Vân Thôn hai mươi năm nay không thay đổi một chút nào, Vân Thôn luôn là Vân Thôn năm đó, trời mưa đã tạnh người trong thôn từ trong nhà đi ra ngoài, nơi góc nhà của Vân Sơn chỉ thấy một tiểu cô nương 3,4 tuổi vui vẻ chạy ra.

Tiểu cô nương từ trong nhà chạy ra nhìn thấy bốn người lạ mặt sợ hết hồn, chạy vào trong nhà nói với cha nàng, tiểu cô nương cực kỳ lanh lợi này là con gái của Vân Sơn năm nay đã 4 tuổi.

Bốn người này ăn mặc cực kỳ hoa lệ, nam toàn bộ mang trường bào màu đen tỏa ra khí tức cực kỳ đáng sợ, nữ thì mang một thân tuyết trắng quần áo cực kỳ xinh đẹp.

Vân Sơn từ trong nhà nghe con gái nói chuyện, hơi lo lắng một chút liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Bốn người Vân Mộc xuất hiện ở Vân Thôn làm cho một đám hài tử từ trong nhà chạy ra chuẩn bị dọn dẹp sau cơn mưa, thì thấy bốn người Vân Mộc đi vào thôn, bọn chúng lo lắng một chút liền đi thông báo cho Cha, Nương.

Vân Sơn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy bốn người này cực kỳ vui vẻ chạy vội vàng đến hét to, tiểu cô nương thấy cha mình như vậy cũng không biết đám người này là ai liền lập tức đi theo.

"Mộc Đệ trở về rồi sao, hai mươi năm ngươi không thay đổi một chút nào!" Vân Sơn từ xa hét to về phía Vân Mộc.

Nhìn thấy Vân Sơn chạy tới hắn rất vui vẻ, Vân Sơn năm nay đã ngoài 40, thân thể đã có râu ria rất nhiều, không còn trẻ trung như năm đó Vân Mộc rời đi, sau lưng hắn có một tiểu cô nương cực kỳ linh động đáng yêu đi theo.

"Vân Sơn ca ca, lâu rồi không gặp" Vân Mộc mỉm cười nhìn Vân Sơn đáp lại.

Vân Sơn bên cạnh hiếu kì nhìn hai thanh niên khác, Bạch Hà hắn từng nhìn thấy qua một lần, còn về hai thanh niên này hắn chưa từng gặp bao giờ.

Vân Mộc nhìn thấy Vân Sơn bên cạnh hiếu kì nhìn Vân Hỏa cùng Hắc Vân hắn cũng không để Vân Sơn tò mò mà trả lời.

"Đây là Tiểu Hỏa, Hắc Vân đều là huynh đệ của đệ" Vân Mộc giới thiệu hai người.

"Tiểu Hỏa, không ngờ hơn hai mươi năm không gặp hắn đã biến thành người"

"Hừ, Tiểu Sơn Sơn, lúc đó ta đã có thể hóa hình, nhưng không cho ngươi thấy mà thôi, đừng có mà ngạc nhiên" Vân Hỏa một bên đáp lại.

Nhìn Vân Hỏa thế thôi ngoài Bạch Hà, Vân Mộc người hắn thân cận nhất chính là Vân Sơn, tuy trước nay chưa từng dùng hình dạng con người xuất hiện gặp Vân Sơn, nhưng trong lòng Vân Hỏa xem Vân Sơn như huynh đệ vậy.

Bạch Hà cùng Hắc Vân bên cạnh không nói gì, nhìn bọn họ đối thoại chỉ nở một nụ cười vui vẻ.

"Vân Sơn ca ca, Nương ta "

Vân Mộc chưa nói hết câu thì đã dừng lại, hắn không dám hỏi nhiều, năm đó rời đi chỉ để lại một mảnh giấy, bây giờ nhớ lại cực kỳ áy náy, cực kỳ bứt rứt,lo lắng.

"Haha, được rồi đừng đứng đây nói nữa, đi vào trong nhà ta, Nương đệ đang cùng Thê Tử ta trò chuyện".

"Tiểu Thảo, chào Vân Mộc thúc đi con" Vân Sơn vừa đi vừa nói nhìn tiểu cô nương nhắc nhở.

Tiểu cô nương bên cạnh có một chút rụt rè sợ người lạ, đứng bên cạnh Vân Sơn mở miệng chào.

"Chào Vân Mộc thúc thúc, chào A Di, chào hai đại thúc thúc".

Bốn người nhìn tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu gật đầu nhẹ một cái liền đi theo Vân Sơn.

Vân Huyền, Nương của Vân Sơn đang ở bên ngoài, nhìn thấy Vân Mộc trở lại định hét lớn nhưng lại thôi, dù sao cũng hai mươi năm hắn mới trở về, nàng cũng đã lớn tuổi không muốn quá nhiều chuyện.

Đi đến trước cửa, bên trong một trong chỉ thấy một Mỹ Phụ cùng một Cô Nương đang nói chuyện gì đó, người này không ai khác là Vân Thị, Nương của Vân Mộc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play