Đêm nay cảm giác nói cho Tử Uyên biết, tiểu bỉ ngạn của hắn vô cùng kỳ lạ. Vừa gặp mặt đã quấn lấy mình, chặt chẽ không buông. Mạn Châu Sa liên tục châm lửa trên người hắn, dứt khoát đè cả người hắn xuống giường, phất tay cho rèm trướng phủ xuống, che giấu cảnh sắc lạc thú bên trong.

Hai tay nhanh chóng giải khai y phục của Tử Uyên, nhìn vật nam tính dần dần bại lộ ra trước mắt, quả thật hùng vĩ kinh người. Mạn Châu Sa vươn ra bàn tay tinh tế nắm lấy vật cứng vốn còn chưa thức tỉnh mà hăng say đùa bỡn một hồi, khiến cho nó từ từ cương cứng hẳn lên.

Nhìn toàn thân anh lưu lại không ít vết thương vì cứu cậu, Mạn Châu Sa dùng đôi môi diễm lệ không ngừng thăm hỏi một lượt khắp mọi chỗ trên dưới thân thể đối phương, đồng thời lưu lại không biết bao nhiêu ấn ký hồng đậm.

Dưới kỹ xảo điêu luyện của cậu, những nụ hôn rơi khắp thân thể càng lúc càng mang lại nhiều khoái cảm hơn, hô hấp của Tử Uyên vì thế cũng dần trở nên dồn dập, bàn tay nhịn không được mà gắt gao bấu chặt tấm phủ giường ngọc mịn màng.

Mạn Châu Sa cúi người, dùng miệng bao trọn tính khí của đối phương, lần này, hành động của cậu làm Tử Uyên chấn kinh không thôi “Sa nhi, ngoan, mau nhả ra, đừng như vậy.”

Mạn Châu Sa như không nghe thấy hắn nói gì, tiếp tục vùi đầu, nghiêm túc mà lại trúc trắc, đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, cũng không có kinh nghiệm gì, lại không biết làm sao cho phải, ngây ngô như đứa trẻ lần đầu phát hiện trò chơi mới, nhưng cũng đủ làm Tử Uyên hít thở không thông.

Tính khí được khoang miệng ấm áp của đối phương bao bọc, thân thể vốn đang hưng phấn của Tử Uyên tức khắc cảm nhận được dòng tiểu lôi chạy dọc theo xương sống, lan tràn ra khắp tứ chi. Hai cánh tay hắn không tự chủ được mà nắm chặt lấy bờ vai mỏng manh đang được hồng y phủ hờ của cậu, nhìn qua vừa xinh đẹp, lại d** mỹ động lòng người.

Giơ tay phủ lên tóc cậu, nhìn dáng vẻ tập trung hầu hạ kia, Tử Uyên cảm thấy có ngày hắn sẽ chết trên người thiếu niên này.

Nhịp thở gấp gáp, tuân theo tần suất phun nuốt của cậu mà hắn cảm thấy lý trí như rơi xuống vực sâu vạn trượng, khoái cảm lấn át thần kinh, đến lúc chỉ còn một điểm sáng, sung sướng cực điểm, “Cẩn thận…” lời còn chưa nói xong đã toàn bộ phóng thích trong khoang miệng ái nhân.

“Mau, mau nhả ra..” sợ Mạn Châu Sa khó chịu, Tử Uyên lập tức xoa đầu cậu, lại thấy người một tiếng “Ực” vang dội, nuốt xuống tất cả tinh nguyên của mình, lý tính của hắn chỉ muốn “ầm” đổ sập tức khắc.

Còn chưa kịp phá cương đảo thế, đã bị đối phương giữ chặt, Sa nhi là muốn làm gì a? Không kịp cho hắn thời gian tự hỏi, đã thấy Mạn Châu Sa ngồi lên người hắn, chủ động cầu hoan. Cậu vẻ mặt ngây ngô đỏ ửng, đưa tay giữ lấy thứ đó của hắn, lại thuận thế nhắm ngay vị trí hạ eo ngồi xuống. Này thật là muốn mạng của hắn mà, Tử Uyên cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Dòng nhiệt lưu không ngừng lan tràn mạnh mẽ bên trong cơ thể, mỗi động tác nhỏ bé của Mạn Châu Sa đều khiến cho Tử Uyên thêm phần mãnh liệt khát khao.

“A Uyên, nhìn ta.” Mạn Châu Sa cúi xuống bên tai hắn, thì thầm từng tiếng mê hoặc tâm trí, “Tập trung tinh thần hưởng thụ khoái lạc mà ta mang đến cho ngươi đi.”

Theo từng nhịp lên xuống không có tiết tấu của cậu, cả hai người động tình phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, tựa hồ không thể nào khống chế được.

Thân thể theo luật động của người phía trên không ngừng nhấp nhô mà khoái cảm hết đợt này đến đợt khác ùn ùn kéo tới. Tử Uyên mặc sức bị động hưởng thụ cảm giác ra vào bên trong thân thể người kia, một tay dịu dàng ôm lấy thắt lưng cậu, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà giữ lấy bàn tay kia của cậu, mười ngón đan vào nhau, đẩy mạnh thắt lưng, đem dục vọng nóng rực đưa vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, mạnh mẽ va chạm.

Dưới sự co rút mãnh liệt của vách tràng, Tử Uyên đem toàn bộ tinh hoa nóng bỏng của mình bắn thẳng vào trong cơ thể Mạn Châu Sa, còn cố ý không ngừng công kích thật sâu vào điểm mẫn cảm trên thân thể mê người của cậu.

Sau khi cơn kích tình đi qua, hắn liền nằm ở bên cạnh ôm trọn đối phương vào lòng, ở bên tai cậu khẽ nói: “Chúng ta hãy tổ chức đại hôn có được không? Ta muốn cho mọi người trên Thiên giới biết Mạn Châu Sa là ái nhân của Tử Uyên, ai dám bắt nạt ngươi, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.” Lại không nghe thấy tiếng cậu đáp lời, cúi đầu nhìn đã thấy người trong lòng hít thở đều đều, rơi vào giấc ngủ.

Ân, không sao, ngày tháng còn dài, con đường bọn họ đi còn rất xa, hắn tuyệt đối sẽ trân trọng người trước mắt này, dùng tất cả sinh mệnh cùng linh hồn để bảo hộ cho cậu, không để cậu chịu bất kỳ thương tổn nào. Lại không hề hay biết, người sắp chịu tổn thương là hắn đi, mà người gây ra không ai khác, chính là bảo bối hắn luôn một lòng nâng niu, giữ gìn. Cuộc đời, chính là trớ trêu như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play