Nhân gian đều nói "ngày vui chả tày gang", khoảnh khắc Bích Nhạc bắt gặp thân ảnh của Mạn Châu Sa tại Phong Quang điện, nàng chẳng dám tin vào những gì mắt mình đang nhìn thấy.
Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng, sao cậu ta lại ở đây. Bóng dáng của đệ nhất mỹ nhân thiên giới lúc này lảo đảo bất kham, nàng cố giữ vững tinh thần, tiến đến bái phỏng Tử Uyên.
"Bích Nhạc tham kiến Tử Uyên thần quân." Tiếng nói dịu dàng thuỳ mị rung động lòng người, chợt vang lên cắt đứt chuyện Tử Uyên đang tết tóc cho ái nhân.
"Sao nàng lại tới đây?" Hắn có chút tức giận, sao lại để ngoại nhân thâm nhập nội điện mà cũng không có một người đến thông báo, rốt cuộc Phong Quang điện này có còn lễ nghi hay không?
Bích Nhạc cũng thất thần, lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy nam nhân phong quang vạn chủng, ngạo nghễ chúng sinh lại hạ mình vấn tóc cho đoá hoa tinh ti tiện, nhỏ bé. Cậu ta là ai chứ, là ai mà dám để Chiến Thần thiên giới phải khom lưng hầu hạ, trong mắt nàng, Tử Uyên vốn dĩ chính là cao thượng, sáng chói nhất.
"Còn không mau ra ngoài!" Tử Uyên gằn giọng, chuyện hôn sự hắn nhất định phải huỷ, tuyệt không được để cho tiểu bỉ ngạn biết được, hắn không muốn làm cậu buồn phiền, giận dỗi. Tự cười nhạo bản thân, từ lúc nào mà mình lại lo được lo mất đến như vậy.
"Người đến dù sao cũng là khách, ngươi cũng nên mời nàng ngồi lại dùng tách trà." Mạn Châu Sa cử chỉ thuần thục, dáng vẻ hệt như gia chủ đón đãi khách nhân, lọt vào mắt Bích Nhạc chính là tỏ vẻ thị uy. Móng tay nàng đâm thẳng vào lòng bàn tay kiềm nén cơn tức giận, gắng gượng giữ lễ nghi không để cho mình thất thố. "Là Bích Nhạc đến không đúng lúc, mong Thần quan thứ tội, Bích Nhạc xin mạn phép cáo lui." Nói rồi thân ảnh thất thiểu đi ra.
Nếu là người khác, nhất định sẽ một phen đau xót vì mỹ nhân mềm yếu, bất quá, Tử Uyên không như thế, cả thế gian này, đặt vào tâm hắn chỉ có duy nhất Mạn Châu Sa, người này cười hắn sẽ vui, người này lạnh hắn sẽ đau, trừ người này ra, hắn không dung chứa bất kỳ ai.
"Ngươi chính là không hiểu phong tình như vậy sao?" Mạn Châu Sa thở dài thương tiếc thay cho thân hồng nhan, đặt tình yêu sai chỗ.
Cúi người hôn nhẹ lên vầng thái dương trắng nõn của thiếu niên, Tử Uyên đáp lời: "Ta chỉ biết phong tình với mỗi mình Sa nhi ngươi thôi." Nụ hôn rơi dần xuống chóp mũi xinh đẹp, rồi chạm tới đôi môi đỏ câu hồn, một màn xuân sắc vô biên lại diễn ra trong Chiến Thần điện cao quý ngất trời.
Bích Nhạc vừa về đến Uyển Vân cung liền nổi trận lôi đình, trút hết những sự ấm ức, những cơn tức giận của mình ra. Nàng đập phá đồ đạc các chúng tiên nhân mỗi ngày mang đến biếu tặng, trút giận lên cả những món đồ trang trí vô tội lung linh.
"Chuyện gì làm ngươi tức giận như vậy? Nhìn lại mình xem, còn ra thể thống gì nữa không?" Bích Nhàn tiên quân, trưởng quản văn sự thiên đình am hiểu tính cách của nữ nhi, từ bên ngoài bước vào.
"Mẫu thân, tên tiện nhân đó vẫn còn sống, cậu ta còn quay lại bên cạnh Tử Uyên, sao có thể, không thể nào." Giữ chặt cánh tay mẫu thân như tìm lấy tia hy vọng cuối cùng, nàng không dám đối diện với sự thật trước mắt.
Bích Nhàn tiên quân nói với thị vệ: "Truyền Văn Tuyên thống lĩnh tới đây."
Văn Tuyên vốn là thị vệ vô danh trên thiên đình, lại được Bích Nhàn tiên quân phát hiện tài năng, một lòng nâng đỡ, thăng tiến tới chức Thống lĩnh tinh binh nhất phương, dưới trướng Chiến thần Tử Uyên. Chuyện năm đó bà ta sử dụng mối ân tình sâu nặng với Văn Tuyên, nhờ gã trong cuộc chiến Ma giới, tìm thời cơ diệt trừ Mạn Châu Sa, lúc sự thành gã nói cho bà biết cậu ta đã trúng Đoạn hồn chưởng, không lý nào còn sống đến tận bây giờ.
"Bích Nhàn tiên quân tìm ta có chuyện gì?" Văn Tuyên anh tuấn, tướng mạo đường hoàng, soái khí lẫm liệt, quả không hổ danh Thống lĩnh Thiên giới.
"Nhạc nhi vừa gặp tên bỉ ngạn kia tại Phong Quang điện, lý nào lại vậy? Chẳng phải ngươi đã nói..." âm điệu sắc bén, vừa nghe vào tai không khác gì chỉ trích vô năng, Văn Tuyên từ lúc trở thành Thống lĩnh, có mấy ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với gã, trừ người phụ nữ trước mặt này đụng chút lại nhắc tới ân nghĩa ngày trước, luôn miệng bảo gã trả ơn.
"Ta có nói tên đó nhất định sẽ chết, trúng một chưởng Đoạn hồn của ta, lại còn nhiễm phải Bích Huyết kế mà Bích Nhạc tiên nữ đã chuẩn bị sẵn, cho dù là Ma Vương thay cậu ấy chống đỡ chưởng ấy, không phải cũng định sẵn là bỏ mạng hay sao? Còn chưa kể tên ngu ngốc đó vậy mà dùng chút hơi tàn, mở ra Cấm chú Chuyển sinh, nếu còn sống thì sớm muộn gì cũng chết đi." Nghe thấy Mạn Châu Sa còn sống gã cũng thập phần bất ngờ, bất quá chỉ là chút tro tàn lại cháy, gã muốn chống mắt nhìn xem, cháy được bao lâu.
"Quả thật Bích Huyết kế độc tố kinh người, thôn phệ thất tình lục dục của ký chủ, khiến người đó vĩnh viễn u uất, đau thương nhập cốt, oán hận không vui, tuyệt đối sẽ không có chuyện động tình hay ái thượng một người." Đây là thành quả nàng bỏ ra ngàn năm luyện thành, Huyết kế vô tình, vô ái vô tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT