Ba ngày sau tại điện Thanh Vũ, Tử Uyên từ sớm đã tới nơi này, các tiểu tiên nhân thay phiên nhau giật mình: vị tôn đại phật này vậy mà lại ghé tiểu điện nhỏ bé của Dạ Vũ, lại còn chờ đợi cả canh giờ, mặt mũi của Dạ Vũ y từ bao giờ đã lớn như vậy.
"Ôi chao, đã để Thần quân chờ lâu như vậy, là Dạ Vũ không phải." Dạ Vũ khó nhọc nhấc chân mang theo chậu hoa bỉ ngạn nhỏ xinh xuất hiện bên cạnh Tử Uyên. Nếu không phải Cố sắc cẩu nào đó gây sức ép cả đêm, y làm sao ngay cả hơi sức xuống giường cũng không có. Tiểu yêu tinh nào đó hoàn toàn chối bỏ trách nhiệm chuyện y cũng có phần cùng người ta thông đồng làm chuyện xấu.
"Không sao, ta không ngại, chẳng hay, đáp án của Dạ tiên quân là như thế nào?" Tử Uyên mặt than hiếm khi xuống nước hỏi người khác. Trước nay, chỉ cần là thứ hắn muốn, có ai dám không đưa sao?
"Ta cảm thấy Thần quân có duyên cùng Mạn Châu Sa, Quân tử không chiếm đoạt sở thích của người khác, ta đành nhường lại cho ngươi chậu hoa bỉ ngạn ấy." Dạ Vũ cực kỳ am hiểu lễ nghĩa cũng như đạo đãi khách.
Mạn Châu Sa.., Mạn Châu Sa.., Châu Sa.. Sa nhi. Sao đến cả cái tên gọi thông thường của bỉ ngạn nhưng khi nghe vào tai lại thập phần thân thuộc như vậy.
"Sa nhi, chúng ta cùng nhau đi thưởng nguyệt nào." Là ta đang nói sao? Tử Uyên cảm giác như vậy.
"Không cho phép ngươi gọi ta như vậy, nghe thật kỳ quái." Vẫn giọng điệu mê hoặc lòng người đó, bất quá có chút ngượng ngùng.
"Thần quân, ta còn nhớ ngươi nói sẽ dùng một món đồ để đổi chậu hoa này, ta hiện tại còn chưa nghĩ ra, đến lúc nghĩ ra sẽ đến tìm ngươi." Dạ Vũ nhắc lại, món bảo vật của Chiến thần, ngu sao lại đi từ chối.
"Một lời đã định" Tử Uyên nhận lấy đóa hoa, cùng với vài lời gửi gắm của Dạ Vũ về cách chăm sóc cũng như cách truyền linh khí dưỡng cây, sau đó rời đi.
"Anh nói xem, nếu tên Tử Uyên đó phát hiện ra Mạn Châu Sa sẽ không xử lý cậu ta đi?" Dạ Vũ như mẫu thân sốt ruột nhìn nữ nhi của mình lên kiệu hoa sang nhà phu quân.
"Sẽ không, bất quá ẩn tình trong chuyện này xem ra không đơn giản như lời cốt truyện thông báo, chúng ta nên quan sát thêm." Cố Huyền Mặc như đang suy tính điều gì đó.
"Còn không phải tên Tử Uyên đó vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, tham luyến công danh,..." một ngàn tám trăm câu tục ngữ cũng không nói hết, tiểu yêu tinh Dạ Vũ dù thiếu chữ nhưng vẫn vô cùng tức giận. Vô cùng tức giận!
Cố Huyền Mặc lại không nghĩ như lão bà nhà mình, hắn phát hiện ánh mắt Tử Uyên chứa đầy thâm tình lại mê man vô định khi nhìn Mạn Châu Sa, có lẽ ngay cả bản thân Chiến thần kiệt xuất đó cũng không biết.
Một đường hồi Phong Quang điện, Tử Uyên vừa đến nơi đã đi thẳng vào nội các, đặt xuống chậu bỉ ngạn tại nơi khuất sáng, nhớ lời Dạ Vũ dặn dò Mạn Châu Sa không thích ánh nắng.
"Ngươi gọi là Mạn Châu Sa sao?" Tử Uyên lạnh lùng vậy mà đi nói chuyện cùng đóa hoa nhỏ.
Bỉ ngạn tỏ vẻ khinh bỉ không đáp lời, hệt như hắn là tên ngu ngốc không hơn không kém.
"Ngươi có đói không? Hay là để ta truyền linh khí cho ngươi?" Tử Uyên nhìn đóa hoa có chút không biết làm sao. Dứt lời liền truyền lượng lớn linh khí thuần khiết lại vô cùng hàm chứa sức mạnh bất kham của Chiến thần Thiên giới.
Hắn ta chính là kẻ điên đi, nếu quả thật cậu là đóa hoa bé nhỏ, có lẽ bị linh khí của hắn bạo kích dẫn tới nổ tung rồi, ai đời lại truyền linh khi cho hoa mà còn hơn đi đánh giặc, này là muốn vô tình ngộ sát cậu sao. Mạn Châu Sa không biết hắn ta là cố ý hay là ngu ngốc thật.
"Ấy, ta vậy mà quên hỏi tiên quân phải truyền cho ngươi bao nhiêu linh khí mới đủ." Tử Uyên bối rối không thôi. Lần đầu chăm hoa, đúng là có không ít sơ sót.
Một người một hoa, cứ như vậy mà sống chung dưới Phong Quang điện bất chấp Thiên giới bên ngoài mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt chuyện hôn lễ của Tử Uyên cùng Bích Nhạc, chuyện giăng bẫy bắt Quỷ đế, chuyện pháp bảo của vị thần tiên này, chuyện bí mật của thần tiên kia.
Cho đến đêm nọ, Mạn Châu Sa lần thứ bảy biến thân đi vòng xung quanh điện tìm kiếm Tử Linh đăng. Rốt cuộc hắn ta cất giấu pháp bảo ở đâu, mỗi ngày đều dẫn cậu đi nơi này, nơi khác tham quan, chỗ phê duyệt công văn đã tới, chỗ luyện kiếm cũng kiểm qua, chỗ nghỉ ngơi lại càng không có,.. cuối cùng thì còn chỗ nào để cất giấu đây, Mạn Châu Sa tập trung tìm kiếm lại không hề hay biết có một bóng dáng vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu.
Giây phút cậu đẩy cửa vào căn phòng tối tại góc khuất của Phong Quang điện, từng bước từng bước đi vào bên trong, khí tức khó chịu dâng lên từ đáy lòng, lý trí nói cho cậu biết cần phải dừng lại, không thể tiếp tục bước tới nhưng đôi chân như không nghe lời sai khiến.
Dừng lại trước hàng loạt tấm bích họa phủ đầy kín cả gian phòng, Mạn Châu Sa giật mình hoảng hốt không biết nên phản ứng thế nào, lại nghe thấy âm thanh băng lãnh vang lên từ phía sau: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT