Sau cuộc xung đột cam go không đánh không quen của hai tên yêu nghiệt thì hiện tại, Dạ Vũ và Mạn Châu Sa cũng chưa thể nói là quen biết gì. Bọn họ đều không ai nhường ai, Cố Huyền Mặc cũng không thể làm gì khác là cố gắng tìm chủ đề giúp bọn họ dĩ hòa vi quý, "Là thần tiên trên Thiên giới, hẳn là ngươi cũng biết Tử Linh Đăng cùng Bích Vân Đan đi, ngụ ý chuyển dời đề tài sang nhiệm vụ thế giới này.
Í, xém chút y quên mất thế mà hệ thống chưa thông báo chỉ số hạnh phúc của Mạn Châu Sa cho mình, Dạ Vũ lập tức liên lạc với hệ thống quân chuyên bỏ hố y.
[Ừm.. có một số chuyện.. ký chủ chỉ cần cố gắng là được. Biết nhiều cũng không hẳn là có lợi đi.] Vô cùng ngập ngừng, khẳng định là có vấn đề!
[Ta cứ muốn biết, ngươi còn không mau nói cho ta nghe.] Vô cùng mạnh mẽ, khẳng định phải tìm được đáp án!
[Là.. là.. -80 đi] Hệ thống nói xong lập tức offline, thề chết cũng không xuất hiện.
Không còn mạnh mẽ, đáp án này ta trả lại cho chương trình có được không? Dạ Vũ cảm thấy cả người đều không khoẻ, chỉ cần Mạn Châu Sa buồn thêm chút xíu thì y sẽ bị bài trừ tại thế giới này luôn. Vừa nghĩ đến, cả người đều ê ẩm, chỉ thua chuyện bị ném vào lò luyện dược!
"Sa mỹ nhân, Sa đại thần, Sa công tử, Sa ca ca,... huynh cần gì cứ nói với ta, nếu như giúp được, tiểu đệ nhất quyết không từ nan, dù lên núi đao, xuống chảo dầu, trèo đèo, lội suối, lên bờ xuống ruộng, băng qua đại dương bao la,..." Dạ Vũ còn đang vô cùng nhập tâm vào thuyết huynh đệ tình thâm sinh tử không lìa bị Mạn Châu Sa dùng ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu nhìn y như tên bệnh thần kinh.
[Hu hu hu, nhân vật mục tiêu ghét bỏ ta, ta còn làm nhiệm vụ thế nào đây, hu hu hu] Dạ Vũ khóc tu tu kiếm chút an ủi từ hệ thống.
Còn không phải tại ngài kiếm chuyện trước hay sao? Hệ thống lựa chọn cất giấu sự thật phũ phàng dưới đáy lòng.
Cố Huyền Mặc vô lực dò được tần số suy nghĩ của ái nhân nhà mình, thở dài tiếc hận tại sao Mạn Châu Sa không chịu hợp tác như Tử Lê. Trung khuyển công nào đó cực kỳ vô lý!
"Rốt cuộc ngươi có biết hay là không?" Mạn Châu Sa khó chịu cắt ngang việc người nào đó vừa nói chuyện đã thất thần.
"Ân, hả.. chuyện hôn lễ sắp tới bất quá chỉ là hồi âm mưu dương mưu dẫn dụ hai người vào bẫy mà thôi, nói trắng ra bọn người trên Thiên giới cũng thật nguỵ quân tử. Dạ Vũ tự giác xem mình không phải người trên Thiên cung.
"Ta cũng cảm giác chuyện này có chút bất thường, không ngờ bên trong lại là bẫy rập giăng sẵn." Cố Huyền Mặc không được tiếp nhận cốt truyện, chỉ dựa trên ký ức của nguyên chủ đoán ra được diễn biến cùng nội tình.
"Nói như vậy việc cứu sống Vô Trần như mò kim đáy bể sao?" Mạn Châu Sa cảm thấy khó tiếp thu sự thật.
"Cũng không hẳn là hết cách, ta chẳng phải biểu đệ của Bích Nhạc hay sao, hay là ta đến đó nằm vùng." Dạ Vũ cảm thán, y không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây.
"Vậy để ta ẩn thân rồi đi cùng ngươi." Cố lão công làm sao rời xa được tiểu kiều thê nhà hắn.
"Ta cũng đi cùng các người." Mạn Châu Sa liều mình bồi quân tử.
"Thế có khác gì các ngươi đi tìm chết đâu." Đầu Dạ Vũ đổ ba vạch hắc tuyến.
"Như này cũng không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc phải làm sao mới có thể lên Thiên đình đây." Mạn Châu Sa biệt nữu xù lông.
"Ta có cách rồi!" Dứt lời, hai mắt Dạ Vũ bừng sáng nhìn hai người đối diện khiến họ chợt phát run, sẽ không phải phương thức điên khùng nào chứ?
Thiên đình cửu trọng thiên, nơi các tiên nhân ra vào đều phải xuất trình giấy thông hành, bất quá Dạ Vũ là ngoại lệ, chuyện y xuống trần hái dược như cơm bữa, còn không ngừng đem về các kỳ trân dị thảo cho Luyện Dược phòng, chúng Thiên binh canh gác cũng không làm khó dễ y.
"Lần này tiểu Dạ Vũ đem về cả động vật kìa, chả lẽ hắn tính điều chế dược từ thịt linh thú sao?" Thiên binh Giáp thắc mắc.
"Ân, chỉ mới nghe đã thấy khó nuốt, ngươi nhìn con hắc cẩu đó xem, thập phần hung dữ đi." Thiên binh Ất cảm thấy đáng thương cho tiên nhân nào dùng dược được chế từ nó.
Cố Huyền Mặc phải kiềm chế chính mình không được bùng phát, cả người hắn đều muốn nổ tung rồi, con mắt chó nào của hai người các ngươi thấy ta là cẩu ha, cả nhà các ngươi mới là cẩu, ta chính là Huyền Dực thú ngàn năm có một đó.
Mạn Châu Sa yên vị làm đoá hoa Bỉ ngạn nhỏ xíu trong chậu, mặc niệm cho bản thân mình tại sao một canh giờ trước lại chấp nhận đề xuất có bệnh này của y. Vô cùng hoài nghi người trước mặt này làm sao có thể tồn tại cho đến tận bây giờ!
"Lần này ngươi hạ phàm không gặp được đám người Quỷ Vực sao?" Giọng nói từ tính, hữu lực khiến người nghe không tự chủ phục tùng vang lên, cũng vì thanh âm này, Mạn Châu Sa một lần lầm lỡ trao duyên định tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT