Chìm lẫn vào âm thanh hãi hùng vừa rồi chính là sự xuất hiện của đội sát thủ áo đen đang vây công bọn họ, tên cầm đầu giơ lên bảo kiếm sắc bén: "Đắc tội". Lời vừa dứt, ánh sáng đao kiếm từ các hướng tỏa ra cùng âm thanh leng keng của binh khí va chạm.
Dạ Vũ từ lúc nào đã xông đến hạ gục một tên, giành lấy thanh gươm của gã khí thế hiên ngang đánh lại nhóm sát thủ.
Vài tên tấn công về phía Thái tử, tên cầm đầu không ngờ tới Cửu hoàng tử chân yếu tay mềm lại anh dũng thiện chiến như vậy, mắt thấy còn kéo dài thì quan binh Thanh Lương sẽ đến chi viện, không thể để kế hoạch của chủ tử thất bại, "Nhất định phải lấy mạng của Thái tử, thất bại liền đem đầu về thỉnh tội."
Cả đám sát thủ nghe vậy liền đề cao tinh thần, chia ra chém giết Quân Duệ cùng Ly Huyên, hai người lui rồi lại lui, Ly Huyên bỗng nhớ ra điều gì, cậu lấy nắm bột trong túi áo nắm chặt hướng đám sát thủ quăng tới, bột vừa chạm vào người, cả đám lăn xuống la hét thất thanh, những nơi va trúng liền thấy bị bỏng rộp, tên nào xui xẻo bị trúng vào mắt thì việc mù lòa tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Nhưng đâu còn tâm trí để lo lắng, nếu như nhiệm vụ thất bại, mạng cũng mất luôn, nói chi đến chuyện hiện tại chỉ hy sinh đôi mắt, số phận sát thủ chính là liếm máu trên lưỡi đao như vậy, chỉ là không biết máu kẻ địch hay máu của mình thôi...
Số lượng kẻ tấn công giảm dần, Dạ Vũ còn chưa kịp hít thở, đã thấy một tên đánh lén Cố Huyền Mặc, thân thủ của Cố Huyền Mặc nếu như ở hiện đại cũng được tính là tinh anh, chỉ tiếc so với sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp thời cổ đại này thì không thể so sánh, chưa kể hắn còn đang mang thân nội thương, không thể chống đỡ những đòn chí mạng liên tục hướng tới mình.
Dạ Vũ bất chấp chém giết đỏ mắt, máu nhuộm đầy mặt, chạy tới bảo vệ lão công. Hai người bị ép sát phía bờ vực, mũi đao chỉ còn cách vài tất sẽ cắm vào người bọn họ, Cố Huyền Mặc làm liều đánh cược một phen, đưa tay nắm lấy Dạ Vũ, cả hai rơi xuống vực thẳm vô danh sâu không thấy đáy.
"KHÔNG!" Quân Duệ thấy tiểu hoàng đệ anh yêu thương, sủng nịch bỏ mạng ngay trước mặt, còn bản thân mình lại vô dụng, văn không xong, võ cũng không được. Trước giờ đều là Cửu đệ bảo vệ anh, còn anh cứ luôn lấy sự suy yếu, bệnh tật của bản thân ra làm lý do cho việc nhu nhược, không dám đối đầu với Quân Ngạo, một lòng né tránh, muốn an phận nhưng chốn cung đình, long tranh hổ đấu, tranh quyền đoạt vị, kẻ thắng làm vua, kẻ thua thì mất mạng này làm sao cho bọn họ cơ hội bình yên?
"Cẩn thận" vừa phân tâm trong nháy mắt, thanh kiếm của tên cầm đầu gần trong gang tất sẽ đâm vào tim Quân Duệ, Ly Huyên trở mình, lấy thân đỡ kiếm cho anh, "Phập" một tiếng, mũi kiếm xuyên vai cậu, hiện ra trước mắt anh, lại "Xoẹt" thêm tiếng rút ra, máu từ vết thương phún ra ướt đẫm gương mặt Thái tử.
Tên cầm đầu không tin vào thất bại vừa rồi, muốn chém thêm nhát nữa, chỉ tiếc lần này trời không chiều lòng người, kiếm còn chưa hạ xuống đã bị ám tiễn của quan thủ vệ Thanh Lương bắn xuyên tâm ngã xuống mạng vong tức thì.
"Tiểu ngu ngốc, tiểu đáng thương, mau trả lời ta, mở mắt ra nhìn ta này." Quân Duệ bộ dáng ngây ngốc, ôm chặt lấy Ly Huyên, lay lay gương mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của cậu.
"Chúng thần cứu giá chậm trễ, mong Thái tử thứ tội!" Tướng lĩnh quỳ xuống bên cạnh anh.
"Mau, mau đưa chúng ta tới chỗ y quán, ta nhất định phải cứu sống người nay, nhanh lên." Quân Duệ thở gấp "Còn nữa, mau sai người xuống hạ nguồn vực thẳm này, Cửu hoàng tử đã rơi xuống đó, nhất định phải tìm cho được y, sống phải thấy người, chết cũng phải thấy..." Từ cuối cùng đó anh không thể nào nói ra khỏi miệng, chỉ nghĩ đến cảnh tiểu đệ ngoan hiền vĩnh viễn rời khỏi thế gian, táng thân nơi đáy vực, Quân Duệ đôi mắt đầy tơ máu, hận thù một khi đã nhen nhóm trong lòng ắt sẽ khiến con người ta thay đổi, anh nào phải Thánh nhân, Quân Ngạo – nỗi nợ máu này ta nhất định sẽ bắt ngươi trả lại gấp ngàn lần.
Trong ba tháng này, kinh thành biến loạn, Thái tử vốn bệnh tật quấn thân lại trở nên cương nghị, quyết đoán, trước giờ rất ít khi tham chính, hiện tại không bỏ sót bất kỳ chính sách hay buổi tham luận quốc gia nào. Anh đưa ra không ít cải cách không những được lòng dân chúng ủng hộ nhiệt tình, còn làm cho thanh quan cảm thấy rốt cuộc mình cũng có đất dụng võ. Thái tử đảng lớn mạnh, ngày càng trung thành, tham mưu không ít quyết sách nâng đỡ địa vị Thái tử, chẳng mấy chốc đã ngang tầm với Tứ hoàng tử.
Không những vậy, sau biến cố đẫm máu của Cửu hoàng tử, Hoàng thượng lo lắng cho an nguy của Thái tử, không ngừng tăng cường ảnh vệ âm thầm bảo vệ cùng thái y túc trực kiểm tra sức khỏe cho nhi tử mình sủng ái nhất này.
Lần đầu tiên gặp mặt riêng Phụ vương sau lần trở về kinh lần này, Quân vương dường như không nhận ra người trước mặt chính là đứa con trai yếu đuối, thanh tâm, không màn thế sự trước đây của ông. "Đây là Hổ phù, toàn bộ binh quyền Tây Nam từ nay ta sẽ giao cho con, chỉ mong con không làm ta thất vọng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT