"Nếu cô không phát hiện, ngươi còn định giấu giếm vết thương đến chừng nào?" Quân Duệ cũng không hiểu tại sao anh lại lo lắng cho tiểu hắc liên này như vậy, biết rõ cậu ta cố tình tỏ vẻ đáng thương, không chừng kế hoạch ám sát lúc nãy cũng có phần của cậu ta, nhưng là trái tim lại không nghe lý trí mách bảo.

"Ta..ta không sao.. xoa xoa chút sẽ không sao." Ly Huyên nhuyễn nhu đáp.

Nếu không phải đã từng trông thấy bộ mặt thật của Bạch Trì, Quân Duệ nghĩ mình thật sự sẽ rung động trước sự ngốc manh, chân thành của tiểu đáng thương này đi. Dù nghĩ vậy, nhưng anh vẫn là một hơi thổi thổi vết bỏng trên tay cậu, từ ngực áo lấy ra cao trị thương thượng hạng của hoàng gia, được thái y viện đích thân dùng các loại dược liệu quý chế riêng cho anh, xoa nhẹ lên chỗ cậu bị thương.

Chỗ được anh chạm vào vừa mát, vừa lạnh, không còn cảm giác đau rát nữa, Ly Huyên ánh mắt long lanh thập phần hâm mộ nhìn chằm chằm vào lọ cao thần kỳ kia, làm cho Quân Duệ đột nhiên cảm thấy anh mới là người thừa. Vô tình nhìn vào cánh tay y gầy guộc đầy vết thương sâu nông mơ hồ, chỉ trách lần trước khi cậu vén tay áo lên đã bị bụi đất nhiễm bẩn hề hề làm anh không chú ý tới, điều này khiến cho anh có ảo giác cậu thiếu niên trước mắt này không phải là công tử ca phú quý mà là nô bộc bị ngược đãi đi.

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu làm Quân Duệ cả kinh, sẽ không thể nào, trên đời này không có người nào chỉ sau vài đêm đã sinh ra tính cách thập phần đối lập như vậy, lại còn thân thương tích ăn sâu như vậy, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy khả nghi.

Thoa hết một lượt những chỗ vết thương cũ đã lành của cậu, lại nghe thấy: "Đã không còn đau nữa." Câu rất ngắn gọn, cũng không hàm chứa bất kỳ cảm xúc nào, nhưng nghe vào tai tại sao lại chua xót đến vậy.

Đưa cho cậu lọ cao trị ngoại thương đó, đổi lại nhận lấy ánh mắt thập phần sùng bái của Ly Huyên còn có nụ cười tươi làm rộ lúm đồng tiền ngọt ngào bên má, "đây là thứ tốt, ngươi cứ để lại mà dùng, ta mới không sợ bị thương." thế nhưng lại từ chối.

"Sao ngươi không nhận mà thái độ lại vui vẻ thế kia?" Quân Duệ không hiểu.

"Đây là lần đầu tiên có người đối tốt với ta vì chính bản thân ta" câu nói úp mở khó hiểu.

Bên phòng sát vách, Dạ Vũ chợt nghe âm thanh hệ thống thông báo [Chỉ số hạnh phúc của nhân vật mục tiêu tăng lên 20].

Ôm lấy tiểu nhân nhi vào lòng, Quân Duệ vén vạt áo trước ngực của cậu, thả vào bên trong lọ thuốc mà cậu từ chối không nhận, ở bên tại cậu nói khẽ: "Ngươi cứ đáng yêu thế này, cô sẽ không kiềm lòng được mà yêu ngươi mất." Cực kỳ mị hoặc!

"Không được, thân thể ngươi còn đang mang trọng bệnh, theo ta thấy có vẻ trúng loại độc mãn tính không rõ lai lịch, không nên yêu đương vào lúc này, đối với ngươi là trăm hại chứ không có lợi." Ly Huyên đôi mắt bồ câu ngẩng đầu nhìn anh, lại nói ra những lời cực kỳ sát phong cảnh!

"Ngu ngốc" nói chuyện với cậu mỗi ngày anh sợ mình sẽ bị tổn thọ mất.

Rạng sáng đoàn người đã đến bờ đê đổ nát gần cửa sông Đồng Lương, những quan lại có kinh nghiệm đã tập trung sẵn đưa ra không ít ý kiến. Các địa chủ cũng góp không ít của cải, cứu giúp nạn dân đói khổ, thiếu lương thực.

Các lời lẽ trái chiều cùng những cuộc tranh cãi gây gắt, tạm thời vẫn là chiến lược Dạ Vũ mượn tạm từ Quân Ngạo là có khả thi nhất, nhưng cũng ảnh hưởng không ít dân lành người sống gần vùng đê vỡ. Nghĩ thì dễ, nhưng một khi bắt tay vào mới thấy khó khăn đáng kể.

Quân Duệ vốn thông minh vừa nghe đã hiểu, anh thức trắng mấy đêm mài mò nghiên cứu liền làm thân thể yếu đuối cơ hồ có phần không chịu nổi, cũng may bên cạnh có Ly Huyên am hiểu y dược, điều chế không ít thuốc bổ hiệu quả cho anh.

Sau khi suy xét thấu đáo, Quân Duệ liền chọn lấy những trọng điểm hay cùng hữu ích, cải cách chính sách trị thủy vốn đã vô cùng tuyệt vời của Quân Ngạo rút ngắn tiến trình lại tiết kiệm quốc khố, không hổ danh là Thái tử đương triều.

Bên cạnh đó, trong lúc anh thị sát dân tình, phát hiện không ít quan lại tham ô, hối lộ, bỏ túi riêng tiền cứu đói bá tính; lập tức vung tay trị tội thị chúng, tịch thu gia sản, ban phát dân chúng, toàn dân Đồng Lương đều ca tụng anh là Thái Tử Thánh Hiền, đi đến đâu cũng nghe thấy lời khen ngợi không dứt dành cho đức Thái tử.

Hoàng đế ở kinh đô nghe thấy những công lao Quân Duệ đạt được, người người tôn kính anh thế nào, ông nhắm mắt lại, đặt tay lên nơi trái tim, Tử Đồng, tiểu Duệ trưởng thành rồi.

Bên phía Tứ hoàng tử Quân Ngạo thì bắt đầu đứng ngồi không yên, lòng dân đều hướng về Thái tử, quan lại triều thần thì nghe lời của Hoàng đế, Thái tử đảng ngày càng lớn mạnh, giang sơn này, mắt thấy sẽ dâng trọn vào tay Quân Duệ, hắn tuyệt không cam lòng, mẫu thân vì hắn bất chấp cả tính mạng, trải sẵn con đường này. Hắn không thể phụ lòng bà được.

"Ra lệnh cho nhóm người kia hành động đi." Hoàng huynh, ngươi đừng trách ta lòng dạ độc ác, có kiếp sau, hy vọng chúng ta đừng đầu thai trong nhà đế vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play