"Chẳng phải đệ muốn gặp Ly Huyên sao? Ta đưa đệ đi gặp cậu ấy." Lời nói của Thái tử lập tức kéo lại tinh thần Dạ Vũ còn đang ngây ngốc.
Ba người tiến vào phế viện của Ly Huyên, Dạ Vũ tỏ vẻ: chỗ này còn tệ hơn phòng dành cho hạ nhân của Cửu vương phủ, sao có thể đối xử với trắc phi Thái tử như vậy được. Nhìn xem, nơi này vừa ngột ngạt, lại chật chội ẩm thấp, có chỗ nào giống với viện tử quý nhân?
Thái độ của Quân Duệ cũng không hề ngạc nhiên, anh mắt nhắm mắt mở mặc cho hạ nhân khi dễ Bạch Trì, cậu ta vốn không xứng đáng nhận được bất kỳ sự ưu ái tại phủ Thái tử này.
Khoảnh khắc bắt gặp thân ảnh bạch y tinh tế có phần bẩn hề hề, tay áo vốn nên được rủ xuống thì đang vén lên tận khuỷu tay, cặm cụi quét dọn, tưới cây, tỉa cành; đôi mắt to tròn nhuyễn manh trong sáng, gương mặt trái xoan mềm mại vừa nhìn đã muốn xoa một cái, mái tóc dài óng ả như suối tơ lụa thượng hạng được qua loa buộc lên, thắt lưng nhỏ nhắn hút hồn, hoàn toàn là tiểu mỹ nhân thượng đẳng.
Nếu hình dung Tử Lê như nhánh Tử Đằng rực rỡ, uyển chuyển trước nắng thì Ly Huyên trước mặt không khác gì đoá bạch liên nhu thuận, gần bùn mà chẳng nhiễm bùn.
Dạ Vũ không để ý hai nam nhân bên cạnh, lập tức chạy tới bắt chuyện cùng tiểu bạch liên đáng thương còn đang cắm mặt quét tước lá cây.
"Tiểu tẩu tử, tiểu tẩu tử, ta nghe nói ngươi vừa chuyển tới đây? Thế nào, đã quen chưa?" Dạ Vũ cực kỳ tri kỷ hỏi.
"Ân, ngươi là...?" Tiểu bạch liên chớp to đôi mắt một vẻ ngờ nghệch.
Đậu moá, moe chết người luôn rồi, như vậy cũng quá là phạm quy đi. Dạ Vũ gắng gượng trả lời: "Ta là Cửu hoàng tử, là thân sinh tiểu đệ của Thái tử ca ca."
"Ân là Cửu hoàng tử sao?" Ly Huyên vừa nghe vậy, đã vội đặt xuống chổi đang cầm, cúi người hành lễ: "Bạch Trì ra mắt Cửu hoàng tử." Cực kỳ lễ phép.
Đứa trẻ nhà ai đáng yêu như vậy, thật sự muốn bắt về nuôi quá, Dạ Vũ không hề hay biết ánh mắt lão công mang hình viên đạn đang bắn về phía hai người.
Nghe thế, Ly Huyên dùng mu bàn tay chà chà gò má, nào biết càng tẩy càng dơ, bộ dáng như mới nghịch than củi.
"Ha ha ha, tiểu tẩu tử moe chết ta mất rồi, ha ha ha." Dạ Vũ ôm bụng cười lớn một cách thiếu giáo dưỡng, để lại Ly Huyên ngơ ngác còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
"Người cũng đã gặp rồi, đệ định khi nào hồi phủ?" Cố Huyền Mặc cảm thấy không thể để lão bà quá thân mật với Ly Huyên kia, bất chấp chuyện hai người bọn họ đều là ca nhi, quá là phúc hắc!
Dạ Vũ không để ý lời hắn, túm lấy ống tay áo Quân Duệ, kéo ra bên góc nói nhỏ: "Huynh trưởng của ta ơi, lần này huynh đích thực là nhặt được bảo bối trời ban rồi."
Là bảo bối khuynh thành hay là mỹ nhân rắn rết, bản thân anh cho rằng mình là người vô cùng hiểu rõ về Bạch Trì- đích tử Bạch thừa tướng, lại không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy mặt ngốc manh thế này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ca ca, tiểu đệ chưa bao giờ hại ca ca cả, tin đệ lần này, tuyệt đối không sai, tiểu tẩu tử này chính là ngàn vàng khó tìm đó." Dạ Vũ cảm thấy phải châm dầu khi còn nóng, chớ để lâu nguội lạnh thì không còn ý nghĩa.
Vốn dĩ nhân vật trung tâm của thế giới này là Quân Ngạo, nếu bọn họ muốn tác hợp cũng nên tạo cơ hội cho Ly Huyên cùng Quân Ngạo đó, nhưng chẳng hiểu vì sao Quân Duệ trước mặt lại cho y cảm giác chính trực, thâm tình, lại phân biệt lý lẽ, không màn đến chuyện xoay chuyển vận mệnh thế giới, nhất định phải tác thành cho Thái tử ca ca cùng tiểu bạch liên đáng thương.
Dạ Vũ đắc ý, nhìn thẳng về phía Cố Huyền Mặc, trên gương mặt y như viết lên mấy chữ: Couple này ta đã định, tuyệt đối không thể nghịch!
Cố lão công cực kỳ biết điều, chỉ liếc nhìn cặp đôi sắp được tiểu kiều thê hắn se duyên rồi cười trừ, thật ra chỉ cần y thích, hắn không ngại vì y xoay chuyển cả thế giới, Quân Duệ này nếu muốn vượt mặt Quân Ngạo, xem ra cũng cần phải bồi dưỡng từ bây giờ rồi.
"Tiểu tẩu tử à, nơi này của ngươi sao giống là chỗ cho người ở chứ, vẫn là nên dọn đến nội viện của hoàng huynh ta đi." Dạ Vũ quyết tâm rèn sắt khi còn nóng.
"Không thể, nào có chuyện hoang đường như vậy." Thái tử lập tức phản đối, tương lai chắc chắn anh sẽ vì lần phản đối này mà hối hận đến nổ phổi.
"Sao lại không được chứ. Ta cứ muốn tiểu tẩu tử chuyển vào ấy." Dạ Vũ quyết không nhượng bộ.
"Ta nói không được chính là không được. Tiểu Vũ ngoan. Chuyện riêng của ta không phải chuyện nào đệ cũng có thể quyết định." Thái tử kiên quyết không thua kém.
"Nếu vậy thì cho Bạch công tử dọn đến Thanh Mộc uyển đi, nơi đó trăng thanh gió mát, cây cối xanh tươi, rất thích hợp với cậu ta." Còn chưa kể chỗ đó sát kế bên Thừa Hiên điện-tẩm điện của Thái tử, câu này Cố Huyền Mặc không nói ra chỉ nghĩ trong lòng.
"Ân, ân.. vậy cũng được." Dạ Vũ biết mình không thể gấp gáp, muốn chèo thuyền gì đó cũng là cả một quá trình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT