"Đã tới rồi thì vào nhà ngồi chơi đi con." Mẹ Tề niềm nở, căn dặn Tề Thiên Hựu: "Còn không mau dẫn Dịch Tuyền vào nhà, hai đứa cũng lâu rồi không có nói chuyện với nhau đi."
Tề Thiên Hựu làm sao không hiểu mẹ cậu là đang muốn gì, cậu liền kiếm cớ thoái thác: "Con chợt nhớ ra còn một cuộc điện thoại với chủ tịch tập đoàn đối tác, mọi người chờ con chút, con sẽ xuống ngay." dứt lời, liền đi thẳng lên phòng.
"Đứa con trai này, lúc nào cũng chỉ có công việc, đến giờ vẫn chưa có bạn gái, bác thực sự lo lắng cho nó đi." Tề phu nhân than thở cùng Dịch Tuyền, nếu lúc trước không xảy ra tai nạn kia thì bà hẳn là có cháu bồng rồi, cũng không biết trước đây gia đình họ mắc nợ gì Tử Lê kia nữa.
"Bác đừng lo, anh ấy xuất sắc như vậy, bác sớm muộn gì cũng sẽ được uống chung trà con dâu." Cô ta khéo léo nói.
"Bác cũng hy vọng như vậy." Mẹ Tề thở dài.
Bên trong thư phòng, Tề Thiên Hựu lấy điện thoại ra gọi cho Tử Lê, giọng điệu làm nũng, đáng thương: "Anh ơi, em nhớ anh quá."
"Không phải ăn cơm với ba mẹ sao, còn có thời gian rảnh gọi cho anh." Tử Lê cũng lấy làm ngạc nhiên.
"Không được nghe giọng anh nói, chỗ này của em thật sự đau quá đi." Tề Thiên Hựu vô sỉ nói.
"Em bị thương rồi sao? Chỗ nào đau?" giọng điệu Tử Lê chứa đầy lo lắng.
"Chính là chỗ mà mỗi ngày đều được anh đút ăn no, vừa xa anh liền cảm thấy vừa đói vừa đau." cho nên nói, bản chất của những tên công nào đó đều là sắc lang.
"Em còn không nghiêm túc như vậy, anh sẽ cúp máy." Tử Lê lúng túng, đêm qua không phải cậu dằn vặt anh đến tận nửa đêm sao, thật không biết xấu hổ.
"Người ta chính là nhớ anh thật mà.." Tề Thiên Hựu tâm trạng khó chịu liền sau cuộc điện thoại với Tử Lê vui vẻ không ít, vẫn là nên tìm cách quay về sớm với anh ta mới là chân lý.
Quay trở lại sảnh chính dùng bữa với mọi người, ba Tề hỏi thăm về chuyện xí nghiệp Tề gia, dù ông đã có tuổi, nghỉ hưu hơn một năm nhưng vô cùng để ý tình hình công ty. Còn mẹ Tề thì không ngừng lặp đi lặp lại chuyện cậu khi nào mới tìm bạn gái đưa về ra mắt, rồi khen Dịch Tuyền tốt thế này thế nọ, vừa nghe tới đã thấy phiền, vô cùng hoài niệm những thời khắc bên cạnh Tử Lê.
Thấy thời gian đã đủ, Tề Thiên Hựu nói: "Con phải đi đây, bữa khác con lại về thăm mọi người."
"Sao không nghỉ ngơi đi con, mai hẳn đi, trời đang mưa lớn như vậy, lái xe rất nguy hiểm." Mẹ Tề ngăn cản.
"Em nghe nói tối nay còn có bão, anh vẫn là nên ở lại với hai bác." Dịch Tuyền phụ họa.
"Cứ quyết định vậy đi, có gì sáng mai con đi sớm." Tề lão gia cương quyết.
"Không được, hiện giờ vẫn còn sớm đi, con lái xe tầm hai giờ là tới nơi, không có chuyện gì đâu, mọi người đừng lo xa như vậy." Tề Thiên Hựu cố chấp đứng lên.
Còn chưa bước chân ra khỏi cửa liền thấy Dịch Tuyền ngất xỉu, mẹ Tề giật mình la toáng: "Con sao thế, A Hựu mau đưa tiểu Tuyền lên phòng, quản gia Trần nhanh gọi bác sĩ."
Tề Thiên Hựu cực kỳ khó xử, nhưng không thể thấy cô ngất mà bỏ mặc, đành phải quay lại đưa cô lên phòng.
Vừa đặt cô xuống giường, bác sĩ tư nhân kế bên Tề gia đã qua tới, ông ta xem xét tình hình của cô, rồi thông báo kết quả với gia đình: "Trước đây Dịch tiểu thư từng bị tổn thương thân thể nặng, sức khỏe có phần hơi kém, lần này chắc là do làm việc quá sức, cơ thể suy nhược dẫn tới tình trạng ngất xỉu hiện tại, tôi đã kê đơn cho cô ấy, chắc là sẽ không có vấn đề gì."
Nghe được lời chẩn đoán của bác sĩ, Tề Thiên Hựu chợt nhớ tới chuyện cũ, cảm thấy mình vẫn luôn mắc nợ cô ta, mẹ Tề đứng bên cạnh đưa thuốc cho cậu mang vào.
Cầm ly nước cùng thuốc trên tay, Tề Thiên Hựu đưa cho Dịch Tuyền, mặt cô lúc này có phần kém sắc, tay nhận lấy ly nước từ cậu run run, không cẩn thận làm đổ hết cả ly vào quần áo cậu. "Xin lỗi..em không..cố ý." vội vàng lên tiếng giải thích.
"Không sao, anh về phòng thay quần áo rồi trở lại." Tề Thiên Hựu sau khi đưa cô phần thuốc khác thì định rời đi, đã bị Dịch Tuyền nắm lấy ông tay áo "Em khó chịu quá, anh ở bên cạnh em một lúc được không."
Cậu không biết phải làm thế nào, đành nói: "Vậy em cũng phải để anh thay đồ trước."
"Ở đây cũng có phòng tắm mà" Dịch Tuyền chỉ vào phòng tắm trong gian phòng cho khách này.
"Vậy được thôi." Cậu liền đi lấy quần áo mới mang vào phòng tắm thay đồ.
Dịch Tuyền bên ngoài vốn còn đang yếu ớt, đôi mắt bỗng lóe sáng, cô đi tới chỗ Tề Thiên Hựu vừa cởi áo vest, lấy ra điện thoại bên trong. Mật mã sao? Cô không cần suy nghĩ nhấn ngay 6 số ngày tháng năm sinh của Tử Lê mà trước đây khi hai người còn trong thời gian hẹn hò, cậu đã nói cho cô nghe không ít lần, thử một lần liền đúng, Dịch Tuyền cười mỉa mai, cậu ta vẫn là dễ đoán như ngày nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT