“Anh đắc ý lắm phải không? Lúc thay thế tôi trở thành ái nhân của Huyền ca ca, anh hả hê lắm đúng không?” Kỷ Minh Hàm dù cười nhưng ánh mắt phẫn nộ như nhìn kẻ thù truyền kiếp, tia lửa vô hình phóng thẳng về phía Dạ Vũ còn đang đứng ngây như phỗng trên cầu thang.

“Kiếp trước, là tôi nhu nhược, là tôi yếu đuối đến cỡ nào mới có thể nghĩ, chỉ cần đứng một bên, nhìn người mình yêu hạnh phúc là được. Bất quá, sai lầm ngu ngốc ấy, Kỷ Minh Hàm này sẽ không mắc phải lần thứ hai, tôi nói cho anh biết, ngay tại giây phút lìa khỏi nhân gian, thứ tôi ngộ ra không phải là sự buông bỏ, cũng chẳng phải là sự bao dung, mà là đạo lý, người không vì mình trời tru đất diệt. Kiếp trước, anh vì bản thân mà giả danh tôi ở bên cạnh Cố Huyền Mặc, vậy thì tôi cũng không ngại kiếp này đòi lại toàn bộ tình yêu mà đáng lý ra nên thuộc về mình!” Kỷ Minh Hàm nắm chặt bàn tay kêu răng rắc, từng khớp xương như muốn lộ ra trên mu bàn tay tái nhợt, thể hiện ý chí quyết tâm làm cho được của cậu.

Dạ Vũ chẳng biết giải thích thế nào cho bản thân mình, y chưa từng phủ nhận chuyện y làm sai, y cũng đã xin lỗi cùng bù đắp thiệt hại cho cậu. Hơn nữa, kiếp này, từ đầu cho tới cuối, Dạ Vũ vẫn chưa hề thừa nhận mình là bánh gạo nhỏ trong ký ức của Cố Huyền Mặc, vậy nên, lời xin lỗi y sẽ không nói ra. “Kiếp trước là tôi nợ cậu, nợ cậu tình yêu của Cố Huyền Mặc, bất quá tôi lại không thể trả được. Kiếp này tôi cũng nợ cậu, nhưng là nợ một mạng cậu cứu tôi ngày hôm ấy ở sự kiện đua xe, chỉ là Dạ Vũ này sẽ không đem tình yêu với Huyền Mặc ra để trả.”

“Ha ha, nói như vậy, anh muốn cùng tôi đấu đến cùng có phải không?” Kỷ Minh Hàm vừa trọng sinh tại viện điều dưỡng vào năm ngoái, việc đầu tiên làm chính là trở về S thành, ra mắt công chúng, xây dựng hình tượng đẹp nhất để xuất hiện trong cuộc đời Huyền ca ca, nhưng vào những lần vô tình gặp gỡ, đều bị người kia ngó lơ, không có cơ hội tiến triển thêm bước nào.

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ đấu cùng anh, cho tới bây giờ, đối với tôi, yêu một người không phải là giành giật mà có được, nếu như Huyền Mặc lựa chọn bên cạnh anh, tôi sẽ ở phía xa chúc phúc cho hai người.” Như đã từng đứng góc khuất dự hôn lễ của hắn, như đã từng.. đột nhiên mảnh vỡ ký ức vừa lạ vừa quen ập đến làm Dạ Vũ cả kinh, y đã từng làm hành động tương tự như vậy sao?

“Kết cuộc kiếp trước của Kỷ Minh Hàm dạy tôi biết, những kẻ cao thượng đều là người ngu, ái tình mà không biết nắm bắt, cả đời cũng sẽ không có được!” Kỷ Minh Hàm như biến thành người khác, chẳng còn là thiếu niên ôn nhu, thiện lương trong ký ức Dạ Vũ.

“Chẳng phải anh thu dọn hành lý tính rời khỏi đây sao? Không tiễn!” Vừa bị táng một cái, lại chịu thêm một đao, Dạ Vũ cảm nhận mình chính là bị K.O tại chính sân nhà. Giờ khắc này hối hận quá, biết thế y đã ở lì chẳng ra, lại còn bốc đồng thu dọn quần áo làm gì, không có cái ngu nào như cái ngu nào.

Dùng tốc độ ốc sên chúa để lôi kéo chiếc va li nặng trĩu, lại dùng tốc độ ánh sáng suy nghĩ biện pháp cứu chữa, tiếc rằng não bộ sau hồi tự ngược trước đó đều đã nghỉ ngơi hồi sức, chút xíu ý tưởng cũng chẳng có.

Chết thì chết, thỉnh giáo Tôn Tử, tam thập lục kế – kế thứ 33, khổ nhục kế! Dạ Vũ lăn đùng ra đất, ôm lấy chân mình, la hét thất thanh, lăn qua lộn lại, như heo bị chọc tiết, như gà bị cắt cổ.

Người giúp việc hoảng sợ chạy vào, nhìn thấy tình hình liền khó xử, khách quý của Cố gia đang ôm chân bó bột, nằm lăn lộn hú hét, Kỷ thiếu gia thì vẻ mặt tái nhợt, không biết xử lý thế nào, bà đành gọi điện cầu cứu ông chủ.

“Tôi biết rồi.” Cố Huyền Mặc đang trên đường đến tập đoàn lập tức vòng xe lại, vừa nãy Kỷ Minh Hàm bảo với hắn muốn đến tham quan Cố trạch, hắn cũng không để tâm, dự định về công ty lấy ít văn kiện liền về nhà, bất quá, nếu cậu đụng đến tiểu ngu ngốc nhà hắn, cho dù là ân nhân cũ, hay là quý tử của đối tác, hắn cũng không bỏ qua.

Đạp hết chân ga, chiếc xe cải tiến hoàn mỹ với vận tốc vượt trội, Cố Huyền Mặc chưa đến mười phút đã về đến cổng.

Ở bên trong, Dạ Vũ vẫn chuyên nghiệp phẫn diễn, nội tâm y khóc thét rồi, hình như diễn quá thành thật, bỗng nhiên thấy chân đau quá man.

“Nơi này không phiền cậu nữa.” Cố Huyền Mặc nhìn về phía Kỷ Minh Hàm, âm thanh lạnh lùng không nghe ra tí cảm xúc nào, khiến người hoang man, sợ hãi.

“Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Rõ ràng lúc nãy anh ta…” Kỷ Minh Hàm ấp úng giải thích, lại bị cắt ngang lời đang nói ra.

“Tôi nói, cậu có thể về.” Cố Huyền Mặc lướt ngang qua người cậu, bế tên ngốc manh nào đó còn đang giãy đành đạch trên mặt đất vào phòng ngủ, chỉ chừa lại một bóng lưng lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play