Trong khuôn viên rộng lớn của tòa biệt viện, đám trẻ con nô đùa nghịch ngợm vây quanh nam nhân đạo mạo, “Để ta kể các con nghe về một cố sự cảm động đến bi thương, đau lòng rơi nước mắt. Chuyện kể rằng…”
Tại hẻm núi Vĩnh Lương vào ba mươi năm trước, người đàn ông họ Đường như thường lệ lên đó khai khẩn quặng thiết, lại vô tình bắt gặp một đứa bé bị bỏ rơi trong hang động.
Đứa bé xinh đẹp như thiên sứ, đôi mắt to tròn, gương mặt bầu bĩnh, môi hồng, da trắng, vừa nhìn vào đã biết con nhà quý tộc quyền quý. Ai lại nhẫn tâm bỏ rơi đứa trẻ tại nơi núi sâu hoang vắng này?
Lòng trắc ẩn trỗi dậy, liền bế đứa bé về nhà, cố gắng nuôi nấng, làm bạn cùng đứa con trai nhỏ tuổi của ông. Hoàn cảnh Đường gia vốn cũng chẳng dễ dàng gì, cha Đường gà trống nuôi con, lại nuôi tới hai đứa bé nhỏ, số phận nghiệt ngã, bất hạnh thay trận bạo bệnh cướp đi mạng sống của ông, bỏ lại hai đứa trẻ, Đường Kính mười tuổi, tiểu Thiên năm tuổi.
Hai người nương tựa vào nhau mà sống, bản chất thương tiểu đệ đã thành thói quen, có thứ gì anh cũng chia sẻ cho tiểu Thiên, chẳng cần bản thân ăn sung mặc sướng, chỉ cần tiểu đệ áo ấm cơm no.
Không biết từ bao giờ, trong sinh mệnh của hai đứa nhỏ dường như chỉ có đối phương, vì sự tồn tại của người kia mà không ngừng phấn đấu, vượt lên hết thảy mọi khổ cực gian nan.
Thiên ý lần nữa trêu ngươi, bắt hai người có tình lại cách biệt muôn trùng, Đường Kính theo nhóm người đến ngoại tỉnh khai khẩn hầm mỏ, lại chẳng biết rằng mình thế mà bị lừa gạt vào đường dây buôn bán nô lệ, những tên độc ác còn dựng lên cảnh tượng hầm sập, báo về cho thân nhân bọn họ rằng tai nạn khó tránh, toàn bộ vong thân.
Nào biết thực tế cả nhóm người đã bị bán sang cô đảo, làm nô lệ suốt mười năm, nhìn từng người lần lượt ngã xuống vì đói rét, cơ cực, Đường Kính đôi khi tự hỏi trời cao, gã đã lầm lỗi gì để lão thiên trừng phạt mình như vậy.
May mắn ngày kia, An Thống soái chinh phạt, bắt giữ hết thảy đám súc sinh đê tiện, lừa gạt nhân mạng, đồng thời giải cứu nhóm nô lệ còn sống sót. Đường Kính mừng rỡ theo chân đoàn người về lại quê hương thì mới biết tiểu Thiên của gã đã tự vẫn mất mạng.
Nỗi đau này, kêu trời không thấu, kêu đất không nghe
Là cao sanh vô tình, hay là lòng người cay nghiệt
Là bản thân vô phúc, hay là đôi lứa vô duyên
Tấm chân tình, hẹn kiếp sau đáp trả
Còn kiếp này, định sẵn lỡ nhân duyên.
Chính là bản thân gã cũng không hay biết, thật ra hôm tiểu Thiên tự vẫn lại vô tình được lão chỉ huy của Nghĩa quân cứu được, ông còn cho hay phụ thân của tiểu Thiên họ Hướng, có đứa con trai độc nhất là Hướng Thiên Quốc, nhưng vì bị chính phủ biết được mưu đồ khởi nghĩa, đã âm thầm giết hại cả nhà.
Lúc này Hướng Thiên Quốc liền nhận ra, mình không thể chỉ sống vì bản thân, còn phải sống cho những người đã mất. Chế độ hủ bại, mới khiến cho gia đình ly tán, nhà tan cửa nát, khiến bọn họ cuộc sống cơ cực, khốn khổ, còn hại A Kính của y mất mạng tại nơi xứ xa.
Một lần cách biệt, một trận hiểu lầm, hai con người liền tiến về hai hướng khác nhau, bánh xe vận mệnh cứ ngỡ cả đời cũng không cho họ gặp lại, bất ngờ vì chuyện điều tra ở Tĩnh Nhược – Thanh Xuyên mà vô tình trùng phùng.
Đáng tiếc, kẻ nhớ người quên, ái nhân trước mặt nhận không ra, suýt chút lần nữa đánh mất nhau trong đời, tại cuộc nổi loạn ngày hôm ấy, may mắn nhát dao kia đâm vào còn cách chỗ hiểm vài ly, người chắn dao mới thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Lúc nam nhân nói đến đây, gương mặt vẫn còn đọng lại nỗi buồn man mác chưa tan, chuyện xưa tích cũ nghĩ lại mà lòng hoảng hốt, nhịp tim cũng vì vậy mà mãi dao động không yên.
“Ai cho anh vào đây?” Hướng Thiên Quốc từ cửa chính bước ra, trông thấy Đường Kính ngồi mãi mê kể cố sự mà chẳng để ý xung quanh.
“Tiểu Thiên à, anh biết sai rồi.” Gã nam nhân đĩnh đạc vị trí Thượng tướng liền biến thành mèo cụp đuôi, ỉu xìu trước mặt ái nhân.
“Nếu không phải tiểu Phàm nói cho tôi biết chuyện anh xung phong ra chiến trường phía Tây, có phải anh định giấu tới lúc đó không?” Hướng Thiên Quốc đôi mắt đỏ ửng cùng với dáng vẻ mỹ nhân hoa lệ hoàn toàn phù hợp.
“Mới không có, anh chỉ là đang tìm cơ hội thích hợp thôi.” Đường Kính tiến lại gần xoa xoa tấm lưng run run của người kia, gương mặt lo lắng chịu tội.
“Tôi nói cho anh biết, hoặc là tôi đi cùng với anh, còn không thì không ai được rời khỏi.” Bộ dáng kiên quyết không nhân nhượng.
“Em à, anh chỉ là đi khảo sát tình hình có nửa tháng thôi mà.” Ông trời ơi, nói đó nắng nóng cháy da, làm sao gã nỡ để tiểu mỹ nhân mình yêu nhất dãi nắng dầm sương.
Lúc Dạ Vũ cùng Cố Huyền Mặc tới thăm lão Đường, chính là bắt gặp một trận gà bay chó sủa như vậy, Dạ tiểu yêu tinh nhìn lão công mà tấm tắc: “Thiên ý khó cãi, mà lòng người lại càng khó đoán.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT