“Là anh, có phải không?” Dạ Vũ nhìn chằm chằm nam nhân đang dưỡng thương trên giường bệnh, vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, Hướng Thiên Quốc bộ dáng suy yếu, sắc mặt trắng bệch, mái tóc rũ xuống nhìn hệt như nhân vật chính mấy bộ phim ma cà rồng.
“Tôi không hiểu ý cậu.” Hướng Thiên Quốc mỉm cười nhìn y, nụ cười không có vẻ kiêu căng, ngạo mạn như trước kia, mà chính là kiểu cười nhạt cho qua chuyện. Dạ Vũ rất hay sử dụng, làm sao không biết được.
“Anh chính là người của nghĩa quân cài vào giới lãnh đạo cấp cao Hoa quốc, mục đích đem về tình báo, tìm cơ hội hạ bệ chế độ cầm quyền.” Dạ Vũ hoàn toàn khẳng định, với trí não thông minh hơn người, năng lực suy xét diện rộng và sâu của mình, ngoài y ra thì còn người nào nữa chứ.
“Sự suy đoán của Thống soái phu nhân cũng quá táo bạo rồi.” Hướng Thiên Quốc như cười như không, nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ban mai sáng rực, như lý tưởng của tổ chức, như ước mơ của bọn họ, đến bước cuối cùng rồi, tuyệt không thể thất bại.
“Trên đời này, táo bạo chưa chắc là sai.” Dạ Vũ tiến gần sát đến y, nhìn thẳng vào đối phương, “anh cho rằng mục tiêu các người theo đuổi là đúng đắn, vậy có từng hỏi vì sao xã hội nào cũng tồn tại giai cấp thống trị?”
“Đúng hay sai? Thiện hay ác? Quan trọng ở lòng người, chứ không phải nằm ở chế độ cầm quyền. Anh có hiểu không?” Lời của Dạ Vũ nghe như vô lý, nhưng lại không có chỗ phản bác lại, Hướng Thiên Quốc nhíu mi, âm thầm suy nghĩ.
“Chỉ cần người lãnh đạo sáng suốt, quyết sách đề ra đúng đắn, nhân dân đồng lòng, quốc gia đó chắc chắn sẽ vững mạnh, chuyện các người đang ra sức đập đổ chỉ là tạo nên sự yếu kém cho Hoa quốc mà thôi. Nếu anh vì nhân dân suy nghĩ, tôi mong anh nghĩ cho thật kỹ. Nếu anh vì tư tâm bản thân suy nghĩ, tôi mong anh nên biết điểm dừng.” Dạ Vũ chỉ để lại lời đó, rồi dứt khoát bước ra ngoài.
“Aaa.. thiếu phu nhân.” Đường Kính vừa đến cửa bệnh viện liền va phải thân ảnh vội vàng rời đi, “Anh đến đây có việc sao?” Dạ Vũ tò mò dò hỏi.
“Đúng vậy, tôi có chuyện muốn hỏi tên họ Hướng kia.” Đường Kính vừa có chút thời gian trống liền phóng thẳng đến nơi này, gã nghe tin người đã tỉnh lại cách đây mấy hôm nhưng sự vụ quốc gia quấn thân, chẳng tìm được lúc nào thư thả.
“Ân, vậy không phiền anh, tôi cũng đi thăm thống soái đây.” Dạ Vũ từ biệt Đường Kính, lên xe rời khỏi.
“Cạch” Lúc gã bước vào phòng, chỉ thấy người kia tầm mắt vô định, bộ dáng thất thần, chẳng biết suy nghĩ cái gì.
“Có phải ngươi biết tung tích tiểu Thiên không? Có phải em ấy chưa chết không?” Đường Kính chả quan tâm Hướng Thiên Quốc hồn vẫn còn ngao du mây gió, lập tức hỏi một tràng những điều gã hiện đang lưu tâm nhất.
Hướng Thiên Quốc ngơ ngác nhìn gã, muốn nói lại thôi, là thiên ý trêu đùa vận mệnh bọn họ, nếu như chưa từng có sự lìa xa, giờ khắc này, gã sẽ không rối rắm tìm kiếm hình bóng cố nhân, y lại càng không hoang mang vì lý tưởng chưa thành.
“Cậu ấy đã chết rồi. Ngươi chấp nhận sự thật đi” Để lại câu nói như sét đánh ngang tai Đường Kính, y nhắm mắt lại, tự cách biệt bản thân với thế giới bên ngoài, khép kín mình vào khoảng không cô độc, những trăn trở còn chưa giải quyết được, những rối rắm bủa vây đầu óc, suy nghĩ không thông.
Đường Kính đau xót lùi bước, vốn đã chấp nhận sự thật, lại mơ ước hão huyền rằng ái nhân còn sống, cuối cùng bị vạch trần đau đến tim gan vỡ nát. Gã chẳng nói gì, thất thiểu rời khỏi, cách cánh cửa phòng bệnh, hai con người, hai trái tim, một hạnh phúc tưởng chừng như gần sát, lại xa đến tận chân trời.
Đêm đến, Cố Huyền Mặc vẫn đang tập trung phê duyệt công văn, lên kế hoạch tỉ mỉ cho việc giám sát trận xử bắn tập thể nhóm người Môn Kinh vào ngày mai, nhất định không để con cá nào lọt lưới, chắc hẳn sẽ có người của đế quốc can thiệp, bất quá hắn chẳng bận tâm, lúc đó liền tóm gọn một lưới.
“Phu quân, đến giờ nghỉ ngơi rồi.” Dạ Vũ quần áo mỏng manh, dáng vẻ mị hoặc câu nhân, từ khi đến thế giới này, có phải y quá thờ ơ với lão công rồi không, sách gia đình nói cần phải đúng lúc hâm nóng tình yêu, nếu không tình cảm với bạn đời sẽ nguội lạnh.
“Em cứ nghỉ trước đi, anh còn việc cần giải quyết.” Mặt cũng chẳng ngẩng lên, để cho tiểu yêu tinh nào đó một phen uổng phí công phu.
Dạ Vũ nào chịu bỏ cuộc dễ dàng, lượn lờ xung quanh, ngó xa ngó gần, làm đủ động tác, múa may quay cuồng, đến nỗi Cố Huyền Mặc cũng không thể không quan tâm, hắn thở dài ôm lấy y vào lòng, xoa xoa bụng mỡ: “Muốn tập thể dục thì tập sáng sớm có phải hơn không, vừa nãy ăn nhiều quá khó tiêu sao?”
Dạ Vũ vừa nghe xong liền như bị trời đánh, tủi thân khóc huhu, nhào thẳng ra ngoài, lão công gì đó đều là tên xấu xa, không chỉ bắt nạt y, còn bắt nạt bụng mỡ của y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT