“Sao tiểu Phàm lại mất tích được chứ, rõ ràng đệ ấy chính là ở sau lưng ta mà.” Dạ Vũ cho tới thời khắc này cũng không phát hiện điểm khả nghi, đến tận cùng là kẻ nào đã bắt cóc An Tử Phàm.

“Từng người lần lượt biến mất, ắt hẳn đều nằm trong kế hoạch của kẻ chủ mưu, mà mục tiêu cuối cùng, chính là ta đi.” Cố Huyền Mặc khí thế nam chủ vạn người mê, tới bây giờ vẫn còn cho rằng mình là tâm điểm sự kiện.

Dạ Vũ cùng chẳng buồn đính chính với hắn, nếu muốn bắt ngươi thì ngay từ đầu nhắm thẳng vào ngươi rồi, đi một vòng dài loanh quanh thế làm gì? Bộ rảnh rỗi lắm sao?

Xưởng may mặc không có tung tích gì, Hầm rượu lại càng không thể ẩn chứa huyền cơ, rốt cuộc bột hủy thi đó Cố Huyền Mặc đã dính phải ở đâu?

“Ngươi nhớ lại xem, sau khi chạm qua rượu ở nhà trưởng thôn, vải ở xưởng may, thứ cuối cùng va phải là thứ gì, ở tại nơi nào?” Dạ Vũ hai tay ôm chầm lấy gương mặt đẹp trai, tuấn tú, khôi ngô, tinh tường của lão công nhà mình, đôi mắt nâu to tròn trừng thẳng vào đôi mắt màu tử sắc, như thôi miên, như nhiếp phách, “ngươi đã phát hiện gì chưa?”

“Ân, đã thấy.” Cố Huyền Mặc gật gật đầu, Dạ Vũ vui mừng nhìn hắn, lại bị câu kế tiếp như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt: “Ngươi có gỉ mắt kìa, còn nữa, lông mũi hơi dài, môi lại bị khô,…”

“Đủ, đủ, đủ.” Dạ Vũ bất lực buông hắn ra, dùng lưỡi liếm liếm môi, ân, quả thật có hơi khô, lại dụi dụi mắt cố sức đem hết gỉ ra.

Thanh Xuyên này quả thật phong thủy không hợp với y, từ ngày đầu tiên đến đây, đã xảy ra quá nhiều biến cố, làm bảo bảo tiều tụy xơ xác luôn rồi.

“Đúng rồi!” Cố Huyền Mặc đột nhiên thét lên, “Có chuyện gì?” Dạ Vũ hai tay che mặt quay đầu lại, dung nhan kém sắc này không thể phơi bày, nhỡ đâu sau này người kia nhớ mãi thì y sống sao đây?

“Thứ cuối cùng ta tiếp xúc lần đó không phải là đồ vật, mà là người.” Cố Huyền Mặc cho đến bây giờ mới nghĩ ra, tại sao hắn lại bỏ qua manh mối quan trọng như vậy.

“Là Hướng Thiên Quốc.” Lúc đó, bọn họ sau chuyến điều tra chẳng thu được manh mối nào, quay lại đầu thôn, lại bị tên Hướng Tư lệnh đó trêu tức, lúc đi ngang người y, đã bị y níu lại ống tay áo, còn nói rằng: “Tâm tư của Thống soái nên đặt ở thủ đô, chứ không phải chỗ hẻo lánh này, ngay cả một ấm trà ngon cũng không có, ta vẫn là khuyên ngài đừng tốn công phí sức vô ích.”

Cố Huyền Mặc ngay từ đầu đã loại bỏ ý nghĩ bột hủy thi hắn dính phải từ người này, chính vì vậy sai lầm nối tiếp sai lầm. Hiện tại, hắn không ngừng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc lần nữa, từng lời lúc ấy Hướng Thiên Quốc đã nói, hình như ẩn chứa điều gì đó.

“Chỗ hẻo lánh này? Trà? Rõ ràng là đã bỏ hoang từ lâu, vì sao lần nào chúng ta tới cũng thấy y đang uống trà. Lẽ nào chính là…” Dạ Vũ nói đến đây, ánh mắt sáng rỡ nhìn Cố Huyền Mặc. Nút thắt xuyên suốt giữ chặt câu chuyện ngay từ đầu đã được phơi bày trước mắt, rõ ràng rành mạch mà hắn vẫn chẳng để ý tới, người kia liên tục ra ám hiệu cho bọn họ hết lần này đến lần khác, ngay từ lúc đầu tiên gặp mặt tại Tư Lệnh phủ y đã phát ra manh mối.

“Hóa ra mọi chuyện là như vậy.” Hai người đồng thanh, bí ẩn Tĩnh Nhược lâu nay tưởng chừng không có hồi kết, vô sự giải đáp lại có bước tiến mới, làm lòng người vui mừng.

Tại tầng hầm phủ Tư Lệnh, Hướng Thiên Quốc tập trung gõ điện báo, ngón tay thon dài, gương mặt xinh đẹp lại chưa từng thả lỏng, đôi mày cau lại, mái tóc dài phủ xuống, khí sắc căng thẳng, chăm chút kỹ lưỡng gõ từng ký tự thông tin, ám hiệu mật báo.

Hoàn thành, y thở ra một hơi, mọi chuyện đến lúc phải kết thúc, đã quá nhiều sinh mạng ngã xuống vì sự ác độc của giai cấp thống trị bất nhân, đã có không ít gia đình ly tán, dân chúng khổ sở lầm than, quân phiệt đế quốc hung hăng máu lạnh, giới lãnh đạo mục rữa thối nát, đến lúc các ngươi cần phải trả giá cho những gì mình đã làm.

Gánh trên vai sứ mệnh nặng nề, mang theo tương lai của cả quốc gia, dân tộc, y chẳng ngại hy sinh tính mạng bản thân, liều chết cũng phải thực thi chính nghĩa. Xét cho cùng, chỉ tiếc nuối hình bóng người kia, lần đầu tiên gặp lại sau mười lăm năm xa cách, y lập tức nhận ra A Kính, nam nhân này, y yêu bằng cả sinh mệnh, yêu đến tận xương tủy, giây phút nghe dân làng báo tin nhóm người A Kính toàn bộ vong mạng tại hầm khoáng, y từng tự sát lại không thành, để rồi dòng đời xô đẩy, đi đến đến bước đường hôm nay.

Nắm chặt sợi dây chuyền trên tay, thứ này chính tay y đã bỏ vào trong túi áo người kia lúc hai người ôm chặt lấy nhau tại phút chia ly, y biết quyết tâm của người nọ, không ai có thể lay chuyển. A Kính, đêm cuối này, xem như bù đắp lại quãng thời gian chúng ta sống trong cô độc cùng mất mát, cho dù sau đó vĩnh kiếp phân ly, ta cũng tuyệt không oán không hối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play