“Ra ngoài đi.” Cố Huyền Mặc hạ lệnh ngăn cản tên nội thị đang định tiến vào phòng hầu hạ. Sau khi ái nhân rời khỏi cõi đời, hắn đã quá quen với việc uống say khướt bí tỉ đến vậy, trong cơn mê, nếu có thể gặp y một lần thì tốt quá.
“Huyền Mặc” Thanh âm của Dạ Vũ đánh thức kẻ vẫn còn say sưa ảo giác.
“Là em sao?” Cố Huyền Mặc vui mừng nhìn thấy thân ảnh của tâm can bảo bối, không ít lần hắn mơ thấy y, chỉ là chưa bao giờ thật như vậy, tiến đến gần ảo ảnh trong tưởng tượng, Cố Huyền Mặc nửa muốn ôm lấy, lại sợ làm y tan biến khỏi không gian, túng túng không thôi.
“Anh tiều tụy rất nhiều.” Dạ Vũ nhìn đôi mắt hốc hác, gò má hao gầy, còn có một đầu tóc bạc làm y giật cả mình, lúc nãy nhìn ở phía xa, Dạ Vũ phải kiềm chế bao nhiêu để mình không rơi nước mắt, nam nhân này, trong những ngày không có y, hắn đã trải qua như thế nào, hắn đã sống ra sao?
“Anh rất nhớ em. Nhớ đến mức.. muốn rời khỏi thế gian này tìm đến nơi có em ở đó.” Cố Huyền Mặc nhìn chằm chằm Dạ Vũ nhưng tâm niệm của hắn lại đang ngao du trong cõi tiềm thức viển vông. “Nhưng mà trong tâm trí có thanh âm không ngừng nói cho anh biết.. anh phải ở tại nơi này, mới có thể gặp lại em, tiểu Vũ, thiên hạ này, không có em, cô đơn quá, trái tim này, thiếu mất em, anh đau lắm.”
Cố Huyền Mặc như kẻ say nói chuyện phiếm, lời lẽ không rõ ràng nhưng lại làm Dạ Vũ nước mắt như mưa, từng giọt lăn dài, “Em đừng khóc, là anh không tốt, không thể bảo vệ em.” Cố Huyền Mặc nâng tay muốn lau đi nước đọng trên khóe mi y, lại sợ chạm vào sẽ làm người trước mặt tan thành mây khói, nhấc tay lên lại không biết hạ xuống ở nơi nào.
Bỗng nhiên Dạ Vũ vươn tay nắm lấy bàn tay còn đang đặt trên không trung của hắn giữ thật chặt, “Em sai rồi.. hức..em không nên tự buông tha sinh mệnh này..hức.. lão công, em sai rồi, là em khiến anh trở nên nông nỗi này.” Y ôm chặt lấy Cố lão công nhà mình, Dạ Vũ thừa nhận, giây phút Ẩn lão chèn ép mình, y quả thật có ý định từ bỏ sinh mệnh, cuộc sống khô khan đầy rẫy âm mưu, toan tính làm y quá mệt mỏi, Dạ Vũ cảm thấy mình không thuộc về thế giới này, chút ý niệm muốn lưu lại cũng không có.
Ngay tại thời khắc đó, y từ bỏ bản thân, cũng như từ bỏ người trước mặt này, buông tha tình yêu của bọn họ, chưa từng nghĩ đến người này nếu không có y sẽ sống ra sao, y ích kỷ đến cùng cực, chưa từng tranh đấu vì tương lai của bọn họ. Là Dạ Vũ sai rồi, giây phút y nhìn đến dáng vẻ hiện tại của Cố lão công, Dạ Vũ biết mình mắc phải sai lầm, hối hận đến chỉ muốn quay lại khoảnh khắc kia, sửa chữa lại đoạn quá khứ đầy đau thương ấy.
“Em đừng khóc, anh sẽ đau, tim anh vẫn còn đau lắm.” Cố Huyền Mặc đặt tay y vào ngay vị trí trái tim đang đập hữu lực của hắn, Dạ Vũ nhạy bén nhận ra sự khác thường, “Anh làm sao vậy?” Y nhanh chóng cởi bỏ từng lớp ngoại y của lão công, cởi cả lớp nội y trong cùng, giật mình đối diện với hiện trạng của người trước mắt.
Dạ Vũ liên tục lắc đầu, nước mắt tưởng chừng đã ngừng lại tiếp tục rơi xuống, “tại sao? Sao lại như vậy?” Y chứng kiến chuyện gì thế này, những vết thương này là do đâu mà có.
“Đây là lúc anh nghe tin em đã chết, tự dùng chủy thủ em tặng kết liễu bản thân, tiếc là trời cao không muốn anh chết dễ dàng như vậy, có lẽ, còn sống mới là sự trừng phạt lớn nhất đi, trừng phạt việc anh không bảo vệ được em.” Cố Huyền Mặc chỉ vết thương sâu nhất tại vị trí trái tim, tự giễu nói ra những lời kinh hoàng.
“Còn những vết này là khi anh nhớ em, anh sẽ vạch lên đó, dần dần, chúng cũng không thể giúp anh bớt đau, bất quá chỉ là uống rượu độc giải khát.” Dạ Vũ nhìn Cố lão công say đến không nhận rõ thực hư, những lời nói ra tưởng chừng như vô tình, lại làm quặn thắt cõi lòng. Y dùng đôi môi của mình ngậm lấy bờ môi lạnh bạc ấy, không muốn nghe những câu làm đau buốt tâm can của hắn.
Sau một hồi hôn đến mờ mịt choáng váng, Cố Huyền Mặc vuốt ve mái tóc ái nhân, “Tiểu Vũ à, anh đang mơ sao? Hay là em đến đón anh đi?” mê muội chìm đắm vào ảo cảnh của bản thân, chẳng muốn tỉnh lại.
Dạ Vũ đưa tay lần mò vào đũng quần, chạm tới vật cứng đã nóng như thép nung trên lửa của ái nhân, động tác thuần thục, kỹ xảo cao siêu ra sức hầu hạ. Đã trải qua bao nhiêu thế rồi, từng điểm mẫn cảm trên người của đối phương còn có chỗ nào y không rõ, nghe thấy tiếng thở dốc phập phồng của người nọ, trong đầu không ngừng quanh quẩn suy nghĩ, thân thể Cố lão công thực sự là càng ngày càng hấp dẫn, rắn chắc hữu lực, đã bao lâu chưa được người này chạm vào, cứ tiếp tục như thế này, y nhất định biến thành hồ ly tinh mất thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT