“Nghĩ tình chúng ta cũng quen biết đã lâu, Lý quốc sư, toàn bộ nội tình Bắc Đường ông cứ giao lại hết cho ta, chỉ cần ông thuật lại tất cả những chuyện mình biết, bên phía chủ thượng, ta sẽ cố gắng thuyết phục.” Dạ Vũ rốt cuộc cũng biết được điều y muốn, khó tin tiếp thu từng chữ một.
Dạ Vũ cùng Thập đại Ảnh vệ của y đều xuất thân từ Bắc Đường, mà bản thân y cũng chính là một Ảnh vệ trong số họ, tổ chức được mệnh danh “Dạ Sát Thập Tam”, mỗi người võ công cao cường, thân thủ linh hoạt, kỹ năng xuất chúng.
Trong quá trình huấn luyện, đột nhiên xảy ra biến cố, hai người không may tán thân, còn Dạ Vũ thì bị phế tất cả nội lực, cả đời vĩnh viễn cũng không thể tập luyện võ công. May mắn thay, y là con trai của thủ lĩnh Dạ Sát nên không bị chiếu theo quy cách đào thải, vô tình lọt vào mắt xanh của Thái tử Bắc Ngạo Hiên, liền tiến lên cành cao, trở thành quý nhân.
Sở hữu mỹ mạo khuynh thành, nhan sắc tuyệt luân, Dạ Vũ xin chỉ thị của Bắc Ngạo Hiên muốn tới Đông Ly làm nội gián, góp sức phò trợ, tạo dựng thế lực hậu thuẫn cho ái nhân đăng cơ.
Đáng tiếc chưa đầy ba năm, Bắc vương qua đời, Bắc Ngạo Hiên dưới sự giúp sức của Tần gia tiêu diệt các thế lực huynh đệ thuận thế tiến lên ngai vàng, lý lẽ thành chương sắc phong Tần phi. Chuyện này làm Dạ Vũ tan nát cõi lòng, bản thân vô dụng không thể giúp đỡ ái nhân, lại nhìn hắn ôm ấp người khác, liền quyết tâm khi nào chưa dựng nghiệp ở Đông Ly thành công, sẽ không quay về, một lần rời khỏi, ròng rã mười năm, cảnh còn người mất, cố nhân nơi nào.
Lý Minh Húc lại chính là người Đông Ly, nhận được ân nghĩa của Bắc Ngạo Hiên nên đành phản bội chính quốc, tương trợ cho Dạ Vũ tiến thân vào triều. Vũng bùn này, khiến ông vô cùng hối hận, lại vô phương thoát ra.
Dạ Vũ hiểu rõ thực hư nội tình bên trong, không ngừng gõ bàn tính, nói như vậy, Lý Minh Húc cũng không phải hết thuốc chữa, y căn dặn lão cứ yên tâm quản lý chuyện của Đông Ly, còn mình sẽ lo phía Chủ thượng.
Người đầu tiên đã khai thác xong, nhìn lại đội ngũ ảnh vệ không biết đang tận trung với ai, quyết định đánh chủ ý lên người kế tiếp: “Ảnh Nhất.”
“Có thuộc hạ.” Ảnh Nhất cung kính hành lễ, lại bị Dạ Vũ ngăn cản.
“Đêm qua ta lại mơ thấy hắn, người ấy vui vẻ cùng Tần phi, bỏ mặc ta ở lãnh cung lạnh lẽo, chỉ có ta ở đó,…” Nước mắt từng giọt lăn dài xuống gò má, tiếng nấc nghẹn ngào làm Ảnh Nhất lòng đau như cắt.
“Ta sẽ không để người cô độc, dù có lên núi đao, xuống biển lửa, đều có ta bên cạnh bồi người.” Ảnh Nhất tiến lên đưa tay lau đi nước mắt người nọ.
Dạ Vũ cảm thấy bản thân hiện tại không khác gì yêu nghiệt, tiện thụ lừa gạt hảo nam nhân, thứ cho ta không còn cách nào khác, “Dạ Thần, ta không muốn quay về Bắc Đường, ngươi sẽ giúp ta sao?”
Ảnh Nhất, cũng chính là Dạ Thần lập tức gật đầu, chỉ cần là ý nguyện của người trước mặt, anh nguyện phục tùng tất cả.
“Ha ha, không thể, không thể nào, Chủ thượng tài trí như vậy, ta làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của người.” Dạ Vũ lắc đầu ngồi xuống, nhắm lại đôi mắt đỏ hoe, hàng mi run run như cố kiềm chế sự yếu đuối bất lực của bản thân.
“Chủ nhân không cần lo, chỉ cần Ảnh Nhất còn sống, ta tuyệt không để người xảy ra chuyện gì. Người hãy bình bình an an mà sống, Bắc Đường và Chủ thượng, ta đều thay người giải quyết.” Dạ Thần tâm ý đã quyết, anh thấy được tâm tư của Dạ Vũ không còn hướng về Bắc Đường, càng không còn hiện hữu hình bóng của Bắc Ngạo Hiên trong lòng y nữa, anh chỉ muốn người trước mặt được sống tốt, dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
“Đa tạ ngươi.” Có được lời cam kết của đối phương, tảng đá đè nặng trong lòng Dạ Vũ thoáng chốc cũng được hạ xuống. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, y tin, trời không tuyệt đường người.
Phía Cố Huyền Mặc vô cùng thuận lợi, hóa nguy thành an, hữu kinh vô hiểm, hắn chia ta hai phía vây công Nam Chiến, thế quân mãnh liệt, đánh đâu thắng đó.
Nam Quốc đế vương vốn là kẻ vô năng, suốt ngày ăn chơi sa đọa không khác gì Lạc đế ngày trước, triều đình hủ bại, dân chúng lầm than, loạn tặc khắp nơi.
Trận chiến này chưa đánh đã thắng, Cố Huyền Mặc cùng Hoàng Chính Kỳ dẫn hai đội quân chủ lực, công thành đảo chính, chỉ hơn nửa năm thâu tóm hoàn toàn Nam quốc, lại thành công truy lùng bảo tàng, giúp Đông Ly quốc khố tăng lên vô kể.
Ngày ăn mừng đại thắng Nam Chiến, đám người Cố Huyền Mặc dạ tiệc linh đình, song hỷ lâm môn, ai ai cũng vui mừng khôn xiết, đột nhiên Minh Kỳ mang theo tin tức, hối hả chạy vào đại điện, cắt ngang tiệc rượu sênh ca của mọi người.
“Không xong rồi bệ hạ, Dạ Tổng quản tự ý mở cửa kinh thành, đón đại quân Bắc Đường tấn công, Đông thành chỉ sợ không thể bảo trụ.” Tin tức thám tử mật báo, Minh Kỳ vừa thuật lại, toàn bộ những người có mặt đều không tin nổi.
Hoàng Chính Kỳ đập vỡ ly rượu trong tay: “Không thể nào, Dạ Vũ sẽ không làm như vậy.”
“Thám tử hồi báo: Dạ Vũ là nội gián của Bắc Đường, y đích thực là kẻ phản quốc.” Minh Kỳ căm hận, bọn họ dày công cực khổ Nam tiến, Đông thành lại bị người khác tấn công.
Cố Huyền Mặc sau khoảnh khắc trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tức khắc quay về kinh”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT