“Ngươi nói sao? Hoàng Chính Kỳ liên lạc cùng các thế lực nghĩa quân tứ phương, chuẩn bị tạo phản?” Cố Huyền Mặc nhìn vị quân sư trẻ tuổi, anh tuấn, nhưng vô cùng dày dặn kinh nghiệm Minh Giản vừa thông báo tin tức động trời.
“Không sai, với mối thâm tình của ta cùng Tiết Chi Lăng, huynh ấy sẽ không gạt ta. Bắc quân của Tiết Chi Lăng hiện tại đã đầu phục cho Hoàng Chính Kỳ, nếu hắn muốn tạo phản, sẽ là thế lực khó đối phó nhất, còn mạnh hơn nhiều lần so với tên cẩu hoàng đế kia.” Minh Giản am hiểu binh pháp, lại nắm rất rõ tình hình các thế lực hiện nay.
Đối với tinh quân còn chưa tới vài vạn do bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới chiêu mãi được, thật không dám so sánh cùng quân đội chính quy Tây Nam hơn mười vạn người của Hoàng Chính Kỳ, hiện tại thêm Bắc quân cùng Đông quân, con số ấy ước chừng phải tăng ít nhất là gấp đôi. Thế cuộc này, không cần chiến cũng biết kết quả.
“Hoàng Chính Kỳ, tuyệt đối không thể giữ lại.” Cố Huyền Mặc bóp nát chung trà trên tay, tức khắc biến nó thành bột mịn, nội công bây giờ của hắn ta, nếu tự xưng đệ nhất thiên hạ cũng không phải nói quá.
Phủ tướng quân đêm nay tiệc rượu linh đình, mỹ nhân sánh vai cùng quân tử, đèn lồng đỏ rực treo đầy rẫy các mái đình. Cảnh đẹp ý vui, người xem có lòng, người họa có ý.
Không ít khách nhân ra ra vào vào, ngồi tại chủ vị, Hoàng Chính Kỳ ước chừng đã uống quá vài tuần rượu, nom say không còn nhận ra mọi người, liền được tiểu mỹ nhân bên cạnh dìu về phòng nghỉ ngơi, bỏ lại các vị quan khách tiếp tục thưởng rượu, nghe hát.
“Mọi người có cảm thấy vị hồng nhan bên cạnh Hoàng Tướng quân có vẻ kỳ lạ hay không?” Lễ bộ thượng thư nheo mắt đánh giá sự kỳ quặc của mỹ nhân kia, suốt cả buổi tiệc âm trầm không lên tiếng, thái độ vô cùng khác thường.
“Hoàng Tướng quân là người nào chứ, cần ông lo lắng sao?” Hình bộ đại nhân cười sảng khoái ôm ấp mỹ nữ bên cạnh, khoa tay múa chân.
“Bẩm tướng quân, nô tài mang trà giải rượu cho người.” Hộ vệ đứng bên ngoài cung kính cầm khay trà, những người khác qua lại cũng không để ý tới.
“Cạch” cửa mở ra, không ai biết hắn ta đã sử dụng nội công phá nát chốt cửa, trông vào mắt chẳng khác gì chỉ đẩy nhẹ cánh cửa.
Vừa đặt chân vào trong phòng, Cố Huyền Mặc đóng chặt cánh cửa, tay xuất đoản kiếm sắc bén, tia sáng lóe lên, phi thẳng đến nam nhân đang ngồi trên giường.
Mạn giường nhẹ nhàng phấp phới, tung bay hé mở vì công lực thâm hậu của Cố Huyền Mặc, hắn vội vàng dùng toàn bộ khí lực thu kiếm, chỉ còn nửa tấc sẽ cắm thẳng vào tim người ngồi bên trong.
Mái tóc màu khói bạc buông xõa không chịu bất kỳ sự trói buộc nào, lam nhan khuynh quốc chỉ cần mỉm cười nhẹ liền mê hoặc chúng sinh, đôi mắt lấp lánh như huyền diệu thạch chứa đựng muôn vàn tinh tú trời cao, mỹ nhân diện vô biểu tình nhìn hắn như cười như không, lại làm tim gan kẻ có lòng một phen đập loạn.
“Ngươi.. sao lại là.. ngươi?” Cố Huyền Mặc mặt đỏ tai hồng, tầm mắt vừa chạm đến nội bào khẽ mở của người nọ liền không dám nhìn xuống, tuyệt sắc mỹ nhân vừa lạnh lùng lại thờ ơ không nhìn lấy hắn một cái, nâng trên tay món vật gì đó.
Cố Huyền Mặc muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng chân như đeo chì, chỉ nghĩ đến người nọ ăn mặc phong phanh như thế, quyến rũ mị hoặc như vậy, nếu để kẻ khác nhìn thấy, hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Hai người không ai lên tiếng, tràng im lặng quen thuộc từ khi đến thế giới này cho đến nay Dạ Vũ đã trải qua không ít lần, nhẫn nhịn không đánh cái ngáp, Dạ Vũ khiêu mi: “Ngươi đến muốn giết người nào?”
Hỏi thừa, dĩ nhiên là tên Hoàng Chính Kỳ đó rồi, ký chủ người có ý thức quan tâm bối cảnh chút xíu hay không? Hệ thống hiếm khi xuất hiện theo dõi kịch hay.
“Ta..ta.. ngươi.. chắc chắn là không phải giết ngươi.” Cố Huyền Mặc ấp úng, hắn biết mối quan hệ thân thiết của Dạ tổng quản cùng Hoàng tướng quân, nếu nói ra hẳn là sẽ không hay.
“Ân, là không phải, hay là chưa tới lúc?” Dạ Vũ nhoẻn miệng cười nhạt, sinh mệnh này, chỉ cần ái nhân lên tiếng, y cũng không ngại giao ra. Có điều, kẻ đang đứng trước mặt, đã không phải là ái nhân của y, chỉ là nhân vật chính được cốt truyện lựa chọn. Hoàn thành sứ mệnh của hắn cũng như hoàn thành nhiệm vụ của y, song phương đều có lợi đi. Dạ Vũ thôi miên bản thân, Cố lão công còn đang chờ y về.
“Sẽ không, ta sẽ không tổn thương ngươi.” Cố Huyền Mặc không muốn người nọ biểu hiện như thế, sự lạnh lùng này, những lời nói vô tình, đây không phải là Dạ Vũ trong trí nhớ của hắn, hay nói đúng hơn là Dạ tổng quản xa lạ mà hắn căm ghét.
“Ngươi vẫn đang làm đấy thôi.” Dạ Vũ nói một câu làm cả hai người đều chấn động, hóa ra y cũng biết đau, những tổn thương mà hắn đem lại y chưa thể nói quên là quên được, trái tim này, chỉ vì người đối diện mà đập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT