Chiếc giường tân hôn này có vẻ nhỏ hơn giường ngủ thông thường, trực tiếp kê sát tường, khiến đống lụa trắng toát trên tường càng trở nên nổi bần bật, nhờ vậy mà anh quan sát được rõ ràng hơn đám bụi dạ quang trôi là đà nọ. Chúng nó đang không ngừng lan ra khắp phòng với tốc độ đều đều, song khi bay đến chỗ đầu của cái thứ hình người kia, lại có một góc bay tán loạn.
Ngó cái kiểu phập phù lên xuống của nó, như thể bên đó có gió thổi, hay cũng có thể là—
A! Quý Quân bật dậy cái một!
Người nằm trên giường có hơi thở, vậy tức là không phải xác chết, mà là người sống!
Quý Quân như được tiếp thêm lòng can đảm, động tác cũng linh hoạt hẳn lên, sải bước vèo vèo tới bên chiếc giường, đưa tay ra thăm dò, quả nhiên, người trên giường đang hô hấp, lại rờ thử cổ tay, mạch đang đập đầy khỏe khoắn, chẳng qua không rõ là bị chuốc thuốc nên ngủ mê mệt hay là ngất xỉu rồi, chẳng thấy động đậy gì.
Cơ mà nếu đã là người thì chẳng việc gì phải sợ rồi.
Quý Quân thở phào đầy nhẹ nhõm, cảm nhận được sức sống đang tràn về trong thân thể mình.
Một khi đã không còn sợ hãi nữa, anh cũng vững tâm hơn, bèn đi kéo thử mấy tấm lụa trên tường xuống, phía sau quả nhiên có cửa sổ, phải cái chỉ là một dãy ô cửa nhỏ, to cỡ đầu người, chắc chắn không bò qua được rồi, nhưng cũng đủ để ánh trăng rọi vào phòng xuyên qua dãy ô cửa, nhờ đó mà không gian sáng bửng lên.
Trong phòng chất đầy rương hòm, anh định kiếm coi có cây đèn cầy nào không, mới mở thử một cái rương ra, thứ đựng bên trong làm anh suýt thì chói mù con mắt luôn!
Từ đầu đã nói rồi, nhà Quý Quân cũng thuộc hàng lắm tiền nhiều của, ấy thế nhưng bản thân anh còn chưa từng thấy qua một lượng vàng bạc châu báu lấp lánh lớn cỡ này bao giờ, chúng bị vứt chỏng chơ ở đây như là ba cái đồ rẻ tiền đổ đống ngoài chợ ấy. Những kẻ đưa anh đến đây, hay nói đúng hơn là chủ nhân của nơi này, chắc chắn là giàu nứt đố đổ vách rồi.
Quý Quân vẫn còn đang nghĩ lan man, hốt nhiên nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động sột soạt, như là tiếng quần áo cọ quẹt khi đi lại vậy, có người đang đến ư?
Không đúng, nếu là người, thì sao lại chẳng nghe thấy tiếng bước chân?
Dây thần kinh vừa mới thả lỏng của Quý Quân đã căng thẳng trở lại rồi, anh thận trọng lùi về sau, đến tận khi đụng phải cạnh giường.
Hai cánh cửa vốn dĩ được khóa cứng ngắc, mặc cho Quý Quân có đập hay đá gì cũng chẳng may may nhúc nhích, vậy mà giờ đây lại kẽo kẹt đung đưa tới lui, giống như hai đứa oan gia, gặp nhau ở ngõ hẹp liền tự động vọt lẹ, né nhau ra càng xa càng tốt vậy. Cánh cửa nhích một cái, thì tim Quý Quân cũng nảy lên một cái. Khe hở giữa hai cánh cửa lúc đầu còn chẳng đủ để nhét một ngón tay, thế mà sau một hồi rung lắc, đã dần dần nới rộng ra tầm một thước rồi.
Bất kể là ai cũng dễ dàng đoán ra, ngoài kia có thứ gì đó đang muốn tiến vào!
Quý Quân cố trấn tĩnh lại, tính tìm chỗ nấp, chợt nhớ tới lúc trước từng nghe một người thợ mộc lớn tuổi bảo rằng, trong số các món đồ gia dụng, giường là thứ có thể đảm bảo sự an toàn cho con người nhất.
Chẳng rõ các vị độc giả có từng gặp qua tình huống này hay không, đôi khi vào lúc nửa đêm, chẳng hiểu vì sao, mà bạn bỗng dưng chẳng dám thò tay ra khỏi chăn. Cứ có cảm giác hễ mà thò ra, là sẽ gặp chuyện chẳng lành vậy đó.
Ngược lại, nếu chịu khó nằm im trên giường, tém chăn thật kỹ, bọc chính mình thật chặt, không để tòi ra dù chỉ một đầu ngón tay, liền cảm thấy yên tâm hẳn ra.
Đó là bởi vì chiếc giường của bạn sẽ bảo vệ bạn, nó sẽ ghi nhớ mùi hương của bạn, gánh vác trọng lượng của bạn, từng đêm trôi qua sẽ bồi đắp cảm tình với bạn.
Chỉ cần không ra khỏi phạm vi của chiếc giường, bạn liền sẽ được an toàn.
Người thợ mộc già vừa ngậm tẩu thuốc vừa lúng búng kể chuyện, sau cùng mới kết luận một câu, vứt bỏ chiếc giường cũ là hành vi ngu ngốc nhất, cậu không hề biết chính tay cậu đã vứt đi người bạn duy nhất có đủ khả năng bảo hộ cho mình. Nếu cậu dỡ nó ra làm củi đốt, ông cụ nói tới đây thì chỉ cười khà khà mà thôi.
Trong một sát na, phần hồi ức này bỗng sống dậy trong Quý Quân.
Không mảy may đắn đo, anh lập tức nhào lên trên giường, chiếc giường này hơi nhỏ, cái người vốn đang nằm trên đó đã chiếm hết phần lớn diện tích rồi, anh chỉ còn cách giở chăn lên, đẩy người kia vào trong, nằm chen chúc với người đó, để lộ có mỗi hai con mắt ra bên ngoài chăn.
Hơi ấm từ đằng sau, cộng với tiếng hít thở, rõ là một người sống, điều này khiến anh thấy an tâm hơn phần nào.
Cánh cửa kêu lên lạch cạch, Quý Quân thấy lòng mình chùng xuống, có người bước vào. Anh lén hé mắt nhìn thử, một bóng đen lách qua khe hở tầm một thước nọ để vào trong, nhìn dáng thì có vẻ là một người cao gầy, trên lưng vắt thứ gì trông như cái cần câu, còn cắp theo một cái sọt đựng cá, trông như một ngư dân.
Hắn ta tiến lên vài bước, bụi dạ quang xộc tới, hắn bèn dừng lại, dụi mắt lia lịa.
Quý Đằng để ý thấy, hình như mắt hắn bị bụi bay trúng rồi, không mở ra được. Miệng hắn mấp máy, như đang chửi bới gì đó, sau đó nhắm tịt mắt, khìn khịt mũi ngửi, lần mò bước đến trước giường.
Quý Quân không dám nhúc nhích, tiếng la vì hốt hoảng nghẹn bứ lại trong họng, chỉ thấy cái tay đen thùi nọ rờ rẫm lên đầu mình.
Quý Quân tuy rằng hãy còn rất tỉnh táo, song thân thể lại không chịu nghe lời, cứ mặc cho bóng đen quỷ quái kia sờ đầu mình như nhổ củ cải, sờ tới mó lui mãi thôi, xúc cảm lạnh tanh, trơn lùi ấy, cứ buồn mửa thế nào ấy.
Dẫu cho Quý Quân cực kỳ không muốn cảm nhận những đầu ngón tay chuyển động khắp đầu mình, song cảm giác ấy quá rõ ràng, làm anh không cách nào mặc kệ được, để rồi, anh bỗng dấy nên nỗi nghi ngờ, cái thứ đấy có thật là ngón tay không?
Nếu như là ngón tay, thế thì hơi bị dài rồi đó nha, rõ ràng lòng bàn tay đang đặt trên cổ anh, thế quái nào mà ngón tay có thể với lên tuốt bên trên, đầu ngón tay nấn ná nơi đỉnh đầu anh, không ít lần anh tin chắc đầu mình sắp bị chọc cho lủng lỗ luôn rồi ấy.
Mãi đến khi mấy cái ngón tay bấu chặt trên đấy không còn nhúc nhích nữa, anh mới âm thầm đếm nhẩm, rõ ràng có đủ năm ngón tay, áp lên trên đầu anh, nhất định là ngón tay rồi, không lẫn đi đâu được.
Anh vừa mới an lòng được chút đỉnh, lại bất chợt nhận ra, không đúng! Năm ngón tay thì đâu thể nào dài ngang nhau như vậy!
Còn chưa kịp phân tích thêm, người nọ đã buông tay ra, lắc lư cái đầu như sắp rớt của mình, rồi lầm bầm điều chi đó, chân nam đá chân chiêu lần mò ra tới cửa, bỏ đi mất dạng. ꜱɑռꜱɦıɾıʓ.ωσɾɖρɾεꜱꜱ.ɕσɷ
Quý Quân chớp mắt mấy cái, bóng tối lại ùa về đen kịt.
Cửa vẫn đang khép chặt, làm gì có tí khe hở nào đâu.
Nằm mơ à?
Đâu đúng, cảm giác lạnh lẽo trơn tuột ấy, đầu bị quắp chặt đến nỗi nhức nhối, chắc chắn không thể nào là mơ được.
Nhưng bất kể có là gì đi chăng nữa, tựu trung đều đã qua cả rồi.
Quý Quân phần nào lấy lại bình tĩnh, sau đó thì toàn bộ những mỏi mệt, hoảng sợ tích tụ suốt cả ngày hôm nay bỗng ùn ùn kéo tới như lũ quét, khiến anh nhoáng cái cảm thấy rệu rã toàn thân, chỉ biết co ro người lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Tấm chăn đắp trên người anh bỗng rục rịch, một bóng đen chầm chậm nhổm dậy.
-Hết chương 4-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT