Mấy người gật gật đầu, đi theo binh lính kia tới cửa , báo họ tên cùng địa chỉ.

Hai người binh lính cũng không có muốn nhiều, chỉ lấy một chút liền cho đi.

Vì bên trong không gian hữu hạn, cho nên xe của bọn họ phải để ở bên ngoài.

Tiến vào khu an toàn, bên trong hết thảy đều không khác trước mạt thế là bao, quán ăn, cùng quán bar cái gì cần có đều có, mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, mạt thế hoảng loạn như không hề ảnh hưởng đến nơi đây.

Mấy người mỗi người đều mang ba lô to, vừa nhìn là biết là người từ nơi khác lại đây.

"A, lại có mấy đồ quê mùa tới." Lý An bất mãn nhìn nhóm người của Giản Nặc. Mấy ngày nay, mấy kẻ quê mùa từ nơi khác tới thật sự quá nhiều, tuy rằng những người này thường sẽ không chủ động tới trêu chọc hắn.

Nhưng là mỗi ngày thấy những người này ở dưới mí mắt mình lắc lư, vẫn là thực không thoải mái.

Chu Linh Linh từ nhỏ đến lớn cũng không biết có hại hai chữ viết như thế nào, trước mắt có người chỉ vào đầu cô ta mắng, cô ta có thể nhịn được mới là lạ.

"Anh nói ai là đồ quê mùa!" Vốn vẫn luôn đi ở phía sau Chu Linh Linh bỗng nhiên vọt tới đằng trước, hét lên một tráng với Lý An.

Lý An từ trên xuống dưới đánh giá Chu Linh Linh: "Nha, cô gái dậy thì không tệ nha."

Chu Linh Linh bị Lý An nhìn với ánh mắt dâm tà, tức giận đến toàn thân phát run, ngực bởi vì tức giận mà phập phồng, hết thảy làm Lý An nhìn đến đôi mắt đều thẳng.

"Không được nhìn tôi bằng cái ánh mặt không đứng đắn như vậy!"

"Cô biết tôi nhìn thế nào mà lại bảo là ánh mắt không đứng đắn?" Lý An tiếp tục cười, đôi mắt cũng vẫn luôn dính ở trên ngực Chu Linh Linh.

"Thật là là khinh người quá đáng!!!"

"Tôi chính là khi dễ cô đấy, thì làm sao." Chu Linh Linh càng sinh khí, Lý An liền càng vui vẻ.

Nói thật, Giản Nặc cũng không định tính sổ Lý An, tuy rằng đời trước trong trí nhớ của cô không có hắn, mà quyển sách kia cũng không có ai gọi là Lý An. Nhưng  kia quyển sách chỉ có một kết cục, ngoại trừ cái kết ra cô không biết những chuyện khác.

Cho nên cô cũng không thể xác định Lý An này có phải là con hay cháu của một nhân vật lớn nào hay không.

Nhưng cô cũng không muốn ở nữ chủ chưa xuất hiện đã đi chầu ông bà.

Không sai, Giản Nặc liếc mắt một cái liền nhận định Lý An là một tên nhị thế tổ (con ông cháu cha). Người như vậy bạn đắc tội hắn, chẳng khác nào đắc tội cả nhà của hắn, mất nhiều hơn được.

Người như vậy cô không thể trêu vào. Đáng tiếc chính là, hiện tại đã không phải không thể trêu vào  vấn đề, nhờ Chu Linh Linh ban tặng, bọn họ đã hoàn toàn chọc giận Lý An.

Lý An đánh giá Chu Linh Linh. "Cô nếu đáp ứng ngủ với tôi cả đêm, ta liền không so đo với các người."

Chu Linh Linh sao có thể chịu được loại này vũ nhục, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên, định cho Lý An một bạt tai, chính là mấy người đứng sau Lý An cũng không phải để làm màu, cho nên Chu Linh Linh còn chưa đụng tới Lý An mặt, liền bị tùy tùng của Lý An bắt lấy tay.

Chu Linh Linh liều mạng giãy giụa, thế nào cũng không gỡ được tay ra khỏi người kia.

"Buông tay tôi ra."

Người đều nói vật họp theo loài, Lý An người như vậy, bên người người tự nhiên cũng là cùng Lý An không sai biệt lắm. Người nọ không chỉ nắm lấy Chu Linh Linh tay, còn sờ soạng vài cái làm cho mặt Chu Linh Linh đỏ lên vì tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play