Ởlâu rồi, anh đã hiểu được ít nhiều về cô, xuất thân của cô rất tốt, gia đình khá giàu có, mỗi tuần bố mẹ sẽ đến một lần, mấy lần anh nhìn thấy xe mà bố cô lái đến từ xa, đều là xe sang đời mới.

Cô là con gái một trong nhà, lớn lên trong sung túc giàu có, nhưng cô không hề õng ẹo hay tỏ ra công chúa gì cả, ngoài việc đàn hơi kém ra, người nhà đối với cô thật sự không chê vào đâu được, cô theo ông nội học viết bút lông rất đẹp, theo bà nội vẽ được tranh sơn thủy đậm chất cổ phong.

Nghe một người thuê đã sống trong tứ hợp viện nhiều năm nói, ông bà nội của Lục Tinh đều là giáo sư khoa Văn học của trường đại học nổi tiếng, đối xử tốt với bà con lối xóm, nhân phẩm đàng hoàng, hiểu lí lẽ có giáo dưỡng.

Lục Tinh chưa đến mười lăm tuổi, tính tình hơi trẻ con, nhưng quan sát lâu sẽ dần nhận ra, cô thừa hưởng sự giáo dưỡng của ông bà, đến cuối tuần cô sẽ đi cho mèo hoang trong ngõ ăn, nhìn thấy đứa trẻ đi lạc cô sẽ cùng đứa trẻ ngồi trong ngõ suốt cả buổi chiều để đợi bố mẹ đứa bé đến tìm, khi xảy ra mâu thuẫn với bạn học, cô sẽ trốn sau vách tường căn phòng anh ở than vãn kể lể.

Mỗi một hành động, mỗi một lời nói của cô cứ thế từ từ len lỏi vào cuộc sống của anh.

Mỗi ngày một nhiều.

Đến cuối cùng, anh đã quen thức dậy đúng giờ để nghe cô đọc bài tiếng Anh mỗi sáng, quen nghe cô đàn khúc nhạc lạc điệu lúc chiều tối, quen ngắm nhìn cô làm bài tập qua khung cửa sổ, quen nhìn cô vừa cho đám mèo hoang ăn vừa kể chuyện cho chúng nghe, quen thấy cô luôn miệng nói không bao giờ tha thứ cho bạn thân của mình, nhưng vừa quay lưng lại đã lập tức chạy tung tăng qua khoác tay người ta đi mua nước ngọt.

Đến khi anh dọn đi cũng chưa nói được mấy câu với cô.

Nửa năm đó, nửa năm chẳng có gì xảy ra, không hiểu sao sau này lại trở thành quãng thời gian khó quên nhất của anh.

Rõ ràng chỉ là một khúc nhạc đệm rất đơn giản rất tầm thường, nhưng đã để lại nét vẽ đậm màu nhất trong cuộc đời anh.

Sau này anh mới biết, thì ra người xuất hiện trước mắt anh trong lúc vô tình nhất, chính là người mà muốn tìm kiếm muốn chờ đợi suốt cuộc đời này.

Về sau nữa, anh hồi tưởng lại ký ức chỉ riêng anh có, anh nghĩ, người giúp anh vượt qua giai đoạn đen tối nhất đó chính là cô.

Có thể với người khác mà nói, những điều vụn vặt về cô chẳng đáng nhắc đến, nhưng với anh mà nói, bấy nhiêu đã đủ xua tan áp lực của anh, kéo anh ra khỏi cơn suy sụp.


Lục Tinh không đi tìm Trần Ân Tứ, bình thường cô có rất nhiều nơi để đi, nhưng giờ, cô lại không biết mình nên đi đâu.

Cô lái xe chạy trên đường, cứ chạy thẳng không đích đến một lúc, đến khi cảm thấy dạ dày hơi đau mới dừng lại.

Đã hai giờ chiều rồi, cô vẫn chưa ăn cơm.

Đừng nói hai tháng này, kể cả hai tháng đổ về trước, mỗi tháng cô và Mục Sở Từ chỉ gặp nhau một ngày, cô ngủ nướng dậy, anh cũng sẽ nhắc cô ăn cơm, nhưng hôm nay sau khi Lâm Mạn đến, cả cơm anh cũng không nhắc cô ăn nữa.

Quả nhiên có niềm vui mới sẽ quên người cũ ngay.

Không đúng… So với cô thì Lâm Mạn mới là người cũ.

Thế là, có người cũ rồi quên niềm vui mới ư?
Cũng không đúng… Với Ảnh đế Mục, cô là niềm vui mới cái gì.

Lục Tinh tìm một tiệm thức ăn nhanh gần đó, lấp đầy bụng rồi, thật sự không còn nơi nào để đi nữa, cô bèn đến trung tâm thương mại ở lân cận.

Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy quảng cáo của Trần Ân Tứ ở khu mỹ phẩm.

Son môi của hãng Chando lần trước Trần Ân Tứ làm đại diện nay đã bày bán rồi.

Chắc do Lục Tinh đứng trước quần hàng Chando hơi lâu, nhân viên bán hàng tưởng cô đã động lòng trước sản phẩm của nhà mình bèn nhiệt tình mời chào cô ghé vào xem thử.

Lục Tinh sực tỉnh, ngập ngừng giây lát, lại nghĩ dù sao mình cũng không có chỗ nào để đi, bèn thuận theo lời mời chào của nhân viên bán hàng, ghé vào xem.

Nhân viên bán hàng thấy cô nhìn chằm chằm phấn phủ giữ ẩm trên quầy, lập tức cầm hộp phấn phủ lên cho Lục Tinh dùng thử: "Phấn phủ cấp ẩm giữ ẩm của Chando là dạng phấn phủ dưỡng da chứa 60% hàm lượng nước, chứa thành phần Hyaluronic acid, khi dùng có cảm giác khá mịn, thành phần chính là nước khoáng và Hyaluronic acid…"
Đúng như lời nhân viên bán hàng giới thiệu, khi dặm phấn phủ lên da có cảm giác mọng nước, mát lạnh, không giống đang dùng phấn phủ mà giống đang dùng xịt khoáng hơn, hiệu quả khá dễ chịu, không có cảm giác bí bách.

Nói thật lòng, Lục Tinh khá thích, quyết định mua mua mua.

Mua sắm thật sự có thể giúp tâm trạng thoải mái, khi Lục Tinh xách theo túi lớn túi nhỏ quay về xe đã gần chín giờ tối.

Lịch sử cuộc gọi đến trống trơn, Mục Sở Từ không tìm cô, WeChat yên ắng, Mục Sở Từ không nhắn tin cho cô.

Không biết có do phải hai tháng nay cô làm gì Mục Sở Từ cũng quan tâm đến hay không, Lục Tinh thấy không quen với sự im lặng của Mục Sở Từ cho lắm.

Cô đã ra ngoài lâu như vậy, cả một câu khi nào cô về nhà anh cũng không hỏi.

Anh hay thật đấy.

Lúc trước bám dính lấy cô như gì không bằng, bây giờ Lâm Mạn vừa xuất hiện đã như vậy…
Lục Tinh hừ hừ hai tiếng, ném bừa di động sang bên cạnh, đạp chân ga chạy về nhà.

Cô lái với tốc độ rất chậm, đến dưới nhà còn cố ý ngồi trong xe một lúc, thấy đã gần mười một giờ, Mục Sở Từ vẫn không có động tĩnh gì mới xách theo đồ mình vừa mua đi lên lầu.

Nhập mật khẩu, mở cửa, vừa nhìn vào Lục Tinh đã thấy Mục Sở Từ đang ngồi trong phòng khách xem tivi.

Trước thềm nhà không thấy giày của Lâm Mạn nữa, không biết đã đi từ lúc nào.

Mục Sở Từ nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu nhìn sang: "Đi dạo phố à?".

||||| Truyện đề cử: Thiên Đạo Đồ Thư Quán |||||
Lục Tinh chỉ "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì.

Mục Sở Từ cũng không lên tiếng, lại dời mắt về tivi.

Lục Tinh nhìn chằm chằm góc nghiêng của Mục Sở Từ một lúc, tùy tiện đặt túi mua hàng trong tay xuống, thay giày xong lại xách túi lớn túi nhỏ đi vào phòng ngủ.

Sắp xếp những thứ vừa mua, Lục Tinh tắm rửa xong, ngồi trước bàn trang điểm vừa mở mỹ phẩm mình vừa mua về, vừa trò chuyện với Trần Ân Tứ về việc dưỡng da.

Chắc do ảnh hưởng của nghề nghiệp, nói được một lúc, Lục Tinh bắt đầu nói đến phấn phủ mình vừa mua: "Ân Ân này, phấn phủ dùng tốt thật đấy, lần sau chị mang cho em thử, chị nghĩ chúng ta có thể bàn bạc thêm với họ, sẵn tiện nhận đại điện cho sản phẩm này luôn…"
Cửa phòng ngủ mở ra, Lục Tinh quay sang nhìn Mục Sở Từ đang đi vào, tiếp tục giới thiệu phấn phủ với Trần Ân Tứ.

Dưỡng da xong, Lục Tinh và Trần Ân Tứ kết thúc cuộc gọi.

Lục Tinh chẳng buồn nhìn Mục Sở Từ đang nằm trên giường xem di động, vén chăn lên, quay lưng về phía Mục Sở Từ rồi nằm xuống.

Hai người không ai nói chuyện với nhau, thật ra trước kia cũng không nói chuyện nhiều, nhưng bầu không khí đêm nay vô cùng khác thường.

Không biết bao lâu trôi qua, Lục Tinh nghe thấy tiếng Mục Sở Từ khóa màn hình di động, sau đó nghe thấy tiếng sột soạt, sau đó nữa cô cảm nhận được bàn tay anh đang chui vào trong áo ngủ của mình…
Lục Tinh bất giác muốn đẩy Mục Sở Từ ra, nhưng không chống lại được sức của anh, nhanh chóng bị anh đè lên người.

Không biết do cô đang buồn bực, hay tại trong lòng anh có suy nghĩ khác, Lục Tinh cảm thấy buổi trả bài hôm nay thật qua loa, từ đầu đến cuối cô đều không tập trung, từ trong ra ngoài đều không có chút hứng thú nào, thậm chí anh kết thúc lúc nào cô cũng không có ấn tượng, cô chỉ biết đến khi mình tỉnh táo lại, cô đã nằm quay lưng về phía anh.

Hơi thở của Mục Sở Từ ở sau lưng rất đều đặn, hiển nhiên đã ngủ say rồi.

Lục Tinh không thấy buồn ngủ, trơ mắt nằm một lúc bèn cầm di động lên.

Cô tiện tay mở Weibo, ánh mắt lập tức bị hot-search thu hút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play