Chương 271 VỀ NHÀ ĐI ĐƯỢC KHÔNG
Anh hôn quá đột ngột, Trần Ân Tứ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, môi đã bị lưỡi anh tách ra.
Anh hôn rất gấp, như muốn nuốt trọn cô vào bụng, chẳng mất chốc đã hút cạn không khí trong phổi cô, cô bị ngạt thở, hơi giãy giụa, cử động nhỏ của cô chẳng biết tại sao lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh, khiến anh càng áp chặt vào cô hơn, khiến nửa người trên của cô gần như dán sát vào bệ rửa mặt, lưng ngả ra sau đến ê ẩm cả hông, cô đẩy vai anh định đứng thẳng dậy, nhưng anh đã tóm lấy hai tay cô, siết chặt cổ tay, càng hôn mãnh liệt hơn.
Đến cuối cùng, anh vừa mút vừa cắn làm môi cô đau rát, thậm chí cô còn thấy vị máu tanh tanh.
Cổ tay cô bị anh siết chặt run bần bật, ngay cơ thể cũng run lên vì đau đớn.
Mãi tới khi vị máu trong miệng cô truyền sang miệng anh, anh mới dần dừng lại.
Anh không rời môi cô ra ngay mà áp sát vào môi cô đứng lặng một lúc lâu mới từ từ ôm eo cô, kéo cô cùng đứng thẳng dậy.
Anh hơi tách khỏi cô, cúi xuống nhìn bờ môi sưng đỏ cùng khóe môi bị anh cắn chảy máu của cô giây lát, lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, từ môi đến mi, đến mắt cô rồi men theo cánh mũi tới vết thương trên khóe môi cô, hết hôn rồi lại hôn...!Khi Trần Ân Tứ ngỡ tiếp theo anh sẽ hôn môi cô thì Tần Kiết chợt dừng lại, áp vào môi cô lặng đi giây lát rồi vùi mặt vào cổ cô.
Anh im lặng ôm cô, không buông ra, cũng không nói chuyện.
Nhiều người ra vào nhà vệ sinh song họ cứ đứng trước bệ rửa tay, khiến mọi người đành phải dùng bồn bên kia, không ít người liếc mắt nhìn sang họ.
Hai người cứ đứng đó chẳng biết bao lâu, thấy Tần Kiết không hề có ý định buông mình ra, Trần Ân Tứ khẽ khàng lên tiếng, "Tần Kiết, chúng mình...!về nhà đi."

Tần Kiết ôm Trần Ân Tứ không đáp.
Trần Ân Tứ để anh ôm hồi lâu rồi thử cựa quậy cổ tay, thấy anh buông lỏng tay nắm mới rút một tay ra, nắm chéo áo anh giật giật, "Về nhà đi, được không?"
Tần Kiết làm thinh giây lát rồi đáp, "Được."

Trần Ân Tứ cùng anh đi thanh toán tiền, báo một tiếng với Lâm Nhiễm và Dung Dự rồi theo anh rời quán bar.
Thấy Tần Kiết uống hơi nhiều, trên đường về, trông thấy hiệu thuốc, cô bèn bảo tài xế đỗ lại bên đường.
Xách thuốc giải rượu quay vào xe, thấy Tần Kiết thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói năng gì, Trần Ân Tứ liền hỏi, "Anh...!ăn tối chưa?"
Tần Kiết quay sang nhìn cô, "Em đói à?"
Trên máy bay Trần Ân Tứ chẳng có tâm trạng ăn uống nên không hề động vào phần ăn, đến giờ cũng chẳng hề thấy đói, cô định trả lời "Em không đói" theo phản xạ, nhưng lời ra đến miệng, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đổi thành, "Ừm, hơi đói."
Tần Kiết: "Muốn ăn gì?"
Nghe ba chữ này, Trần Ân Tứ bỗng yên tâm hẳn.
Anh chịu hỏi cô ăn gì, có phải nghĩa là anh...!bớt giận rồi không?
Trần Ân Tứ nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi, "Anh thì sao? Anh muốn ăn gì?"
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ không chớp, như có chuyện muốn nói, "Gì cũng được."
Ngừng giây lát, Tần Kiết lại nói, "Tùy em."
Trần Ân Tứ cười, hoàn toàn yên tâm, "Ăn bún không?"
Tần Kiết gật đầu mà không hề do dự, "Được."
Trần Ân Tứ lại cười, không nói gì nữa.
Liếc thấy bàn tay anh đặt giữa hai người, cô ngập ngừng giây lát rồi lẳng lặng giơ tay lên, nắm lấy tay anh.
Ngón tay anh hơi run lên, ánh mắt đang định nhìn dán vào cô lại nhìn ra cửa sổ.
Thấy anh không giằng ra, Trần Ân Tứ đánh bạo siết chặt tay anh.
Yết hầu Tần Kiết chuyển động lên xuống, anh siết chặt tay cô.

Xe đậu trước cửa khu nhà, tài xế nói đến rồi, Tần Kiết vẫn siết chặt tay Trần Ân Tứ ngẩn ra mấy giây mới buông ra, móc ví trả tiền.
Không còn sớm nữa, quán bún cũng chẳng còn mấy khách, bà chủ quen họ, thấy họ bước vào lập tức vồn vã mời ngồi.
Trần Ân Tứ hỏi: "Anh cũng ăn một ít nhé?"
Tần Kiết khẽ gật đầu.

Trần Ân Tứ quay ra gọi hai phần ăn mà cô và Tần Kiết vẫn hay ăn.
Chẳng mấy chốc bún đã được bưng lên, Tần Kiết rút hai đôi đũa, chìa cho Trần Ân Tứ một đôi rồi cầm đôi kia lên, san một nửa bún trong bát của Trần Ân Tứ sang bát mình rồi lại gắp thịt muối và trứng cút mà Trần Ân Tứ thích ăn từ bát mình sang cho cô.
Mọi thứ vẫn như thường...
Chẳng có gì khác những lúc hai người ở bên nhau.
Thấy Tần Kiết không sao, Trần Ân Tứ cũng ăn ngon miệng hẳn lên, vốn cô không đói, song vẫn ăn hết quá nửa bún trong bát.
Tần Kiết cũng động đũa, nhưng không ăn mấy.
Trần Ân Tứ ngỡ anh uống nhiều nên đau dạ dày, về nhà bèn pha cho anh một cốc nước mật ong: "Nhiễm Nhiễm kể với em là mấy hôm nay anh toàn uống rượu, có phải anh cũng không ăn gì không?"
Tần Kiết cầm lấy cốc, lẳng lặng uống mật ong không nói.
"Em vừa xem thấy tủ lạnh chẳng có gì ăn cả, em gọi thứ gì bên ngoài cho anh nhé..."
"Ăn cháo được không?"

Trần Ân Tứ gọi một suất cháo táo đỏ, rồi tiện thể gọi luôn cho Tần Kiết mấy món chính giúp ích cho tiêu hóa.
Đặt điện thoại xuống, Trần Ân Tứ lại hỏi, "Giờ thấy đỡ hơn chưa?"
"Nếu vẫn chưa đỡ thì uống hai viên thuốc đi...!Nhưng nếu có thể không uống thì đừng uống..."
Mãi tới khi Tần Kiết uống hết cốc nước mật ong, đặt cốc xuống kỷ trà, Trần Ân Tứ mới nhận ra từ lúc về nhà đến giờ, Tần Kiết không hề hé răng, chỉ có mình cô nói chuyện.
Trần Ân Tứ mím môi, không nói gì nữa.
Cô đăm đăm nhìn Tần Kiết một lúc lâu, "Anh...!vẫn giận à?"
"Em không cố ý đâu, thật mà, hôm ấy thật sự là tình cờ, em đâu có ngờ lại gặp tai nạn giữa đường, cũng không ngờ lại tắc đường, càng không ngờ lại tắc lâu thế..."
Để xoa dịu không khí, Trần Ân Tứ sán lại gần Tần Kiết, ôm cánh tay anh lắc lắc rồi cười cầu hòa, "Anh đừng giận nữa, đi mà, đi mà..."
Yêu nhau bấy lâu, chỉ cần cô làm nũng, lần nào anh cũng nhượng bộ.
Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Trần Ân Tứ cũng chẳng biết hôm đó làm sao nữa, một giây trước cô vừa nũng nịu vuốt xuông được anh, một giây sau anh đã giằng tay cô ra, "Trần Ân Tứ, em coi anh là thằng ngu đấy à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play