Chương 257 KIẾM CỚ
Trương Dã ngẩn người, "Nhưng tối nay anh hẹn với đạo diễn Trương mà."
Lục Tinh: "Với người phụ nữ có sự nghiệp như chị, đàn ông chỉ là mối quan tâm thứ yếu thôi, có cũng được không cũng chẳng sao."
Trương Dã: "..."
Nhìn gương mặt dần sa sầm của Mục Sở Từ, Trương Dã thức thời nói ngay, "Tôi biết rồi, xuống máy bay tôi sẽ xin lỗi đạo diễn Trương ngay."
...
Trần Ân Tứ rời Bắc Kinh vào lúc lạnh nhất, hôm cô đi, tuyết đọng trước Tết còn chưa tan.

Tới khi cô trở về Bắc Kinh đã vào độ cuối xuân, trời xanh mây trắng, gió xuân ấm áp, cây cối bên đường xanh mướt, hoa xuân nở đầy hai bên đường từng lùm từng bụi.
Nhà Trần Ân Tứ ở Bắc Kinh, nên cô luôn có cảm giác mình thuộc về nơi này.

Nhưng trên đường vào nội thành, khi hé cửa xe ra, gió xuân cuốn theo hương hoa từ xa tràn vào, ngoài cảm giác thân thuộc, lòng cô còn ngập đầy nỗi xúc động khó tả.
Bao năm nay quay về Bắc Kinh vô số lần, vậy mà đây là lần đầu cô cảm nhận được tâm trạng ấy.
Lúc xe chạy vào khu nhà Ngô Đồng, di động của Lục Tinh chợt reo chuông.
Không biết ai nhắn tin mà đọc xong Lục Tinh mím môi, nhìn Trần Ân Tứ, "Ân Ân, chị có việc, không đi với em được đâu.
Trần Ân Tứ hơi hụt hẫng, "Mãi mới quay xong, còn tưởng có thể ra ngoài đi nghỉ dưỡng chứ."

"Hôm khác đi." Lục Tinh cười hì hì dỗ cô, "Hôm sau chị mời em đi tắm nước nóng."
Trần Ân Tứ nhủ bụng được đấy, nhưng ngoài miệng lại nói, "Chị toàn xù thôi."
Về tới nhà, Trần Ân Tứ đổ hết đồ đạc trong vali xuống sàn, quần áo bất luận đã mặc hay chưa đều nhét vào giỏ đồ giặt, những thứ còn lại thì cất đi, xong xuôi tất cả, chẳng còn việc gì làm, cô lại đâm ra bồn chồn.
Trên đường về nhà, nỗi xúc động bất chợt hiện ra trong lòng cô càng thêm mãnh liệt, cô đi đi lại lại trong nhà mấy vòng mới nhận ra sở dĩ mình xúc động như vậy, là vì anh.
Cảm giác này cũng như năm xưa, cô quay phim xong quay về căn nhà sống cùng anh vậy.
Cô muốn gặp anh.
Muốn gặp anh ngay khi về Bắc Kinh.
Năm xưa anh là bạn trai cô, cô gặp anh là chuyện đương nhiên, nhưng giờ cô phải tìm cớ.
Trần Ân Tứ nhớ đến hôm Giáng sinh, lúc gọi video cho Tần Kiết, cô đã cảm ơn anh vì chuyện Chu Đồng, còn nói khi nào đóng máy sẽ mời anh một bữa thịnh soạn.
Tìm được cớ rồi, cô vội vàng cầm di động nhắn cho Tần Kiết: "Em đến trả nợ đây."
Có lẽ Tần Kiết đang bận, một lát sau mới nhắn lại: "Nợ gì?"
Trần Ân Tứ: "Chẳng phải đã nói với anh ư? Khi nào đóng máy em mời anh ăn một bữa thịnh soạn."
Mr.

Tần: "Về Bắc Kinh rồi à?"
Trần Ân Tứ còn chưa kịp trả lời, anh đã nhắn thêm.
Mr.

Tần: "Khi nào rỗi, anh mời em."
Trần Ân Tứ: "Mấy hôm nay em đều rỗi cả."
Dừng một lát, Trần Ân Tứ lại hỏi: "Tối nay anh rảnh không?"
Tần Kiết không trả lời mà gọi lại luôn: "Muốn ăn gì?"
Trần Ân Tứ định đáp là "gì cũng được", nhưng lời ra đến miệng, cô lại nhớ đến cô gái đi siêu thị cùng Tần Kiết, còn đưa đồ ăn tới cho anh.

Trần Ân Tứ nhìn lướt qua bếp nhà mình, trông thấy mấy chiếc nồi đặt trên bệ bếp còn chưa xé mác, chợt cảm thấy không muốn ra ngoài ăn nữa.
Ngẫm nghĩ một lát, cô hỏi, "Ăn ở nhà được không?"
Có lẽ Tần Kiết đang bận, cô nghe tiếng anh gõ bàn phím lạch cạch ở đầu kia, "Được thôi, muốn ăn gì, tối anh nấu cho em ăn."
Trần Ân Tứ không trả lời, còn hỏi ngược lại, "Anh muốn ăn gì?"
Tần Kiết dừng tay, "Sao nào, muốn nấu cho anh ăn à?"

Trần Ân Tứ bị đoán trúng tim đen, liền hừ một tiếng, "Anh mơ đi."
Tần Kiết khẽ cười, "Mơ cũng không dám mơ, sợ em hạ độc."
Nghe mà xem, ăn nói thế đấy?
Trần Ân Tứ à một tiếng.
Tần Kiết khẽ cười, không trêu cô nữa, "Tối nay gặp ở nhà ai?"
Trần Ân Tứ nhìn giá gia vị trong bếp nhà mình, "Nhà anh đi."
Tần Kiết: "Cần anh đón em không?"
"Không cần," Trần Ân Tứ có dụng ý của mình, "Em tự lái xe đến."
"Nhớ mật mã mở cửa chưa? Nếu anh không ở nhà, em cứ vào nhé."
Tần Kiết chẳng yên tâm chút nào với câu trả lời hùng hồn của Trần Ân Tứ "Trí nhớ em tốt mà", sau khi cúp máy, anh lại nhắn cho cô mật mã.
...
Trước kia Trần Ân Tứ rất ít khi đi siêu thị, sau khi nổi tiếng lại càng hiếm khi xuất hiện ở nơi đông người thế này.
Để khỏi gây chú ý khi vào siêu thị, cô cố tình mặc một bộ đồ thể thao.
Trần Ân Tứ từng sống ở quê tám năm, tuy không có năng khiếu nấu nướng, nhưng vẫn biết đi chợ.

Cô cũng chẳng nghĩ đến việc phối hợp đồ ăn thế nào, chỉ lần lượt mua một số thứ mình biết, thanh toán xong xuôi mới khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ lái xe đến nhà Tần Kiết.
Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ anh tan làm về nhà, Trần Ân Tứ cảm thấy vẫn còn đủ thời gian để học rồi thực hành luôn.
Cô đặt các loại túi xuống, nằm bò ra bàn ăn, cầm di động vừa quấy rầy trợ lý đời sống của mình, vừa tìm kiếm đủ công thức phối chế đồ ăn.
Hai tiếng sau, Trần Ân Tứ cầm năm tờ giấy chi chít chữ mình viết, tràn đầy tự tin bước vào bếp.
Nửa tiếng sau, Trần Ân Tứ nhìn đống rau củ thịt thà thái méo mó xiên xẹo của mình, tự thấy cũng không tệ.

Năm giờ chiều, Trần Ân Tứ theo công thức, cuối cùng cũng bắc được hai món chính lên bếp.
Đang chuẩn bị nấu tiếp, cô chợt nghe tiếng chuông cửa.
Tần Kiết về sớm à?
Trần Ân Tứ vừa ngượng vừa hồi hộp khó tả, đi ra trước cửa.

Nguồn : truyendkm.com
Vừa đúng lúc cửa mở ra, Trần Ân Tứ cố nén trái tim đang đập thình thịch trong ngực, ngẩng lên, "Sao sớm thế này đã..."
Nhìn người bước vào, Trần Ân Tứ sững sờ.
Không phải Tần Kiết, mà là hai cô gái một lớn một nhỏ, tuy cô không biết tên đầy đủ của họ, nhưng vẫn nhận ra được.

Chính là hai cô gái nhỏ tới cùng cô gái đi siêu thị với Tần Kiết hôm Tết, hình như cô trông giống sinh viên là Linh Linh, cô trông giống học sinh là Tái Tái.
Có lẽ không ngờ người ra mở cửa không phải Tần Kiết, cả hai ngẩn ra nhìn Trần Ân Tứ chẳng nói được câu nào.
Ba người trân trối nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cô sinh viên tên Linh Linh lên tiếng hỏi, "Anh Tần không ở nhà ạ?"
Sao họ lại biết mã mở cửa nhà Tần Kiết? Tần Kiết nói cho họ ư? Rõ ràng anh đã hẹn với cô, sao còn để người khac đến?
Vẻ mặt Trần Ân Tứ lạnh hẳn đi, cô ừm một tiếng, "Không có nhà." Cô nhóc Tái Tái không nghĩ ngợi nhiều, hỏi ngay, "Chú Kiết không có nhà, sao cô lại ở nhà chú ấy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play