Chương 227 CÓ MỤC ĐÍCH KHÁC
Trần Ân Tứ mất nửa tiếng mới khiến bản thân bình tĩnh lại, cô soi gương dùng ngón tay đè khóe mắt mấy lần, chờ đến khi chóp mũi bớt đỏ mới mở cửa nhà vệ sinh.
"Ân Ân."
Lục Tinh đang lo lắng đi qua đi lại trước cửa, nhìn thấy Trần Ân Tứ bước ra, cô ấy lập tức sải bước tới: "Em..."
Trần Ân Tứ không chờ Lục Tinh hỏi hết câu, nhếch khóe môi lên thành một nụ cười: "Em không sao."
Trần Ân Tứ trời sinh có khuôn mặt xinh đẹp, xuất thân từ lớp diễn viên chính quy nên kỹ thuật diễn rất tốt, từng gây oanh động một thời vì nhận một bộ phim của ảnh đế.

Về chuyên môn, đạo diễn từng hợp tác với cô dành cho cô lời nhận xét không hề tệ, nhưng không hề tệ nói cho cùng không phải là rất tốt, dùng lời của đạo diễn thì, khuyết điểm lớn nhất của Trần Ân Tứ là quá nhạt nhòa.
Những kỹ thuật như đau lòng mừng rỡ, khóc lớn cười to, cô không thể diễn tốt được, có đạo diễn nói cô quá ngay thẳng quá gò bó, cũng có đạo diễn nói cô lạnh lùng, không đủ đa sầu đa cảm.
Lục Tinh là quản lý của Trần Ân Tứ, chắc chắn sẽ tốt khoe xấu che, nên từ trước đến nay khi chọn vai diễn cho Trần Ân Tứ, cô ấy sẽ cố gắng tránh những vai diễn có tình cảm sâu sắc.
Đây là lần đầu tiên...!lần đầu tiên Trần Ân Tứ có cảm xúc khác lạ như thế.

Lục Tinh hơi lo lắng, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ ửng của Trần Ân Tứ một lúc, hỏi: "...!Ân Ân, em vẫn ổn chứ?"
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Ân Tứ nhớ đến vẻ suy sụp đến nỗi bật khóc của mình, cảm thấy ngại ngùng: "Đương nhiên em có sao rồi, em sắp chết rét rồi đây này được chưa!"
"Chị làm quản lý kiểu gì thế, đạo diễn hô cắt, chị không biết phải quan tâm em trước à?"
"Đối với chị, rốt cuộc em có phải là người quan trọng nhất không?"
"Gì mà em là tiên nữ bé nhỏ quý báu nhất nhất của chị, hừ hừ, toàn là lời ngon tiếng ngọt hết..."
"Rồi, rồi, rồi, là lỗi của chị, chị quỳ xuống chịu đòn nhé." Thấy Trần Ân Tứ bắt đầu hùng hổ mắng mỏ, Lục Tinh cũng dần yên tâm hơn, cô ấy vừa dỗ bà cô nhà mình, vừa lấy chiếc áo lông vũ trong tay Trần Ân Tứ khoác lên vai cô, "Đối với chị, em đương nhiên là người quan trọng nhất, em là ai, em là tiên nữ bé nhỏ mà Lục Tinh Tinh yêu nhất, nào hôn một cái..."
Nói đoạn, Lục Tinh sáp tới gần má Trần Ân Tứ.
Khi môi Lục Tinh sắp chạm vào má Trần Ân Tứ, một giọng nói bất ngờ chen ngang: "Trần Ân Tứ."
Nghe thấy giọng nói này, nụ cười trên khuôn mặt Lục Tinh lập tức cứng đờ.
Trần Ân Tứ ngoảnh đầu lại, thấy Mục Sở Từ xách một cái túi đi về phía cô, khi Mục Sở Từ dừng lại, Trần Ân Tứ vội vàng chào hỏi: "Ảnh đế Mục."

Lục Tinh không cam lòng cũng quay đầu lại, đến khi bắt gặp ánh mắt của Mục Sở Từ, cô ấy nhiệt tình như hoa nở: "Chào Mục ảnh đế."
Mục Sở Từ gật đầu, đưa chiếc túi trong tay cho Trần Ân Tứ: "Trà sữa trợ lý của tôi vừa mua."
"Ồ, ồ." Trần Ân Tứ đưa tay nhận, "Cảm ơn ảnh đế Mục."
"Đừng khách sáo." Mục Sở Từ mỉm cười, đi về phía nhà vệ sinh, khi đi ngang qua Lục Tinh, anh ta cố ý dừng lại: "Ban nãy diễn khá lắm."
Trần Ân Tứ được khen thì ngại ngùng nói: "Cảm ơn."
Mục Sở Từ không nói gì, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Trần Ân Tứ lấy một cốc trà sữa nóng đưa cho Lục Tinh, sau đó lấy tự cầm một cốc vừa làm ấm tay vừa quay trở về phim trường: "...!Ồ? Tinh Tinh, nhãn hiệu trà sữa này có phải loại chị em mình thường uống không?"
Lục Tinh cắn ống hút, "ừ" một tiếng.
"Sao ảnh đế Mục lại biết nhãn hiệu trà sữa chị em mình thích vậy?" Trần Ân Tứ lẩm bẩm lấy làm lạ, "Nói mới thấy trùng hợp, hình như chúng ta thường xuyên gặp ảnh đế Mục ở phim trường, mấy hôm trước ra ngoài ăn cơm cũng gặp anh ta, anh ta còn trả tiền cho nữa...!tuần trước ở phòng tập gym cũng gặp, anh ta còn cho chúng ta hai chai nước...!lại còn hôm nay, anh ta đích thân mang trà sữa đến, khen em diễn xuất khá..."

Trần Ân Tứ đột nhiên dừng lại: "Tinh Tinh, chắc không phải ảnh đế Mục có mục đích khác đấy chứ?"
Bàn tay đang cầm cốc trà sữa của Lục Tinh cứng đờ, cô ấy vô thức muốn nói: "Làm gì có chuyện đấy", nào ngờ chưa kịp nói, Trần Ân Tứ liền quay đầu nhìn nhà vệ sinh phía sau, nói bằng vẻ rất thản nhiên: "Có điều cũng không kỳ lạ, em xinh thế này cơ mà, anh ta thích em cũng là chuyện bình thường."
"Khụ, khụ, khụ..." Lục Tinh bị sặc.
Trần Ân Tứ lấy khăn giấy ra đưa cho Lục Tinh: "Chị sao thế? Kích động đến thế cơ à? Em được người khác thích không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Lục Tinh lau khóe môi, "Em được người khác thích là chuyện rất bình thường, nhưng mà...!Ân Ân, em tin chị đi, Mục Sở Từ không thể nào thích em đâu."
Trần Ân Tứ không quan tâm Mục Sở Từ có thật sự thích cô hay không, cái cô để ý là ngữ khí của Lục Tinh khi khẳng định như thế: "Tại sao? Tinh Tinh, không phải chị biết nội tình gì đấy chứ?"
Lục Tinh nói không ra lời: "Chị…"
Nguồn : truyendkm.com
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tinh: "Không phải chị…"
Lục Tinh tưởng Trần Ân Tứ đoán được quan hệ giữa mình và Mục Sở Từ, liền chột dạ buột miệng nói: "Thật ra Mục Sở Từ thích đàn ông."
Mục Sở Từ ra khỏi nhà vệ sinh, đi qua Lục Tinh và Trần Ân Tứ.
Lục Tinh: "…"
Trần Ân Tứ: "…"
Nửa phút sau, Trần Ân Tứ: "Quả nhiên chị là anti-fan của ảnh đế Mục."

Lục Tinh: "…"
Trần Ân Tứ: "Hơn nữa còn là anti-fan của ảnh đế Mục ‘ngã ngựa’."

Đạo diễn mãi mới có một lần hứng thú với cảnh quay của Trần Ân Tứ, nhìn thấy cô, ông ta lại phấn khích: "Ân Tứ, ban nãy diễn tốt lắm, lát nữa chúng ta phải quay bổ sung cảnh từ xa, vừa rồi ánh sáng của một máy quay không được đẹp lắm, lần này sẽ quay nhanh thôi, phiền cô phối hợp một chút."
Nói là quay tốt, nhưng khi quay xong trời cũng đã tối, Trần Ân Tứ về khách sạn thu dọn hành lý, rồi ra thẳng sân bay, lúc ăn tối ở sân bay, cô bảo Lục Tinh gửi thông báo lịch trình cho mình.
Chuyến bay cất cánh lúc mười giờ tối, vì gần sang năm mới, máy bay bị trễ rất nhiều, một mình Trần Ân Tứ ngồi trong phòng nghỉ chờ thông báo lên máy bay, buồn chán mở WeChat ra.
Cũng không biết tối nay Tần Kiết bận gì, đến tận bây giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn hồi chiều.
Mọi người trong WeChat thi nhau cập nhật trạng thái mới, hết đăng status khoe đang trên đường về nhà hoặc đã về đến nhà, đang thưởng thức món ăn quê hương mà mình vẫn luôn nhớ mong.
Trần Ân Tứ ấn like hàng loạt, khi quay trở về trang trò chuyện, cô nhìn thấy tin nhắn mới trong nhóm chat gia đình đã lâu không có ai nói chuyện.
Lâm Uyển Nhĩ gửi một tấm ảnh, cửa lớn nhà họ Trần dán câu đối màu đỏ, phía trên treo hai chiếc đèn lồng đỏ cỡ lớn.
Lâm Uyển Nhĩ @Trần Vinh, @Trần Diệu: "Tối mai hai chị em các con bắt buộc phải về nhà cho mẹ, bố các con nói rồi, cơm tất niên năm nay ông ấy sẽ tự mình xuống bếp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play