Chương 215 CẢM ĐỘNG MUỐN ĐÁNH ANH
Trần Ân Tứ ngượng nghịu cúi mặt xuống.
Thấy mái tóc mềm mượt của cô, Tần Kiết bất giác vươn tay ra vuốt nhẹ: "Sống trên đời hai mươi hai năm, khó khăn lắm mới tìm được một cô bạn gái bé bỏng, vốn đã không thông minh lắm, nếu lại ngu đi vì nhớ anh, chẳng phải sau này anh lại phải chăm một đứa ngốc suốt đời hay sao?"
Trần Ân Tứ ngẩng lên trừng mắt với anh, "Anh mới không thông minh, anh mới ngốc ấy."
Tần Kiết cười khẽ, "Bạn gái bé bỏng ơi, em chẳng nắm bắt đúng trọng tâm vấn đề gì cả, câu vừa rồi anh nói rõ ràng là nói ngọt, trọng tâm là khó khăn lắm và cả đời...!nghĩ mà xem, cảm động không?"
Trần Ân Tứ: "Cảm động đến mức muốn đánh anh đấy."
"Trên đời chắc chỉ có anh nói ngọt mà gợi đòn thế thôi."
Tần Kiết nhếch môi, cất di động đi, kéo tay Trần Ân Tứ đi tới nhà ăn, "Bạn gái bé bỏng ơi, anh nghe ra rồi nhé, em đang gián tiếp nói anh là độc nhất vô nhị của em chứ gì."
Trần Ân Tứ: "..." Độc nhất vô nhị cái bíp, mạch tư duy của anh kiểu bíp gì vậy.
Trần Ân Tứ giằng tay ra, không cho Tần Kiết nắm song anh càng nắm chặt hơn, Trần Ân Tứ tiếp tục giãy, anh bèn hôn lên mu bàn tay cô, cuối cùng Trần Ân Tứ đỏ bừng cả tai, không vùng ra nữa.
Sáng nay Trần Ân Tứ không có cảnh quay nên dậy khá muộn, phần lớn mọi người trong đoàn làm phim đều đã tới địa điểm quay, nhà ăn khá vắng.
Tần Kiết dắt Trần Ân Tứ tới bàn bên cửa sổ có ánh nắng hắt vào, hai người ngồi đối diện nhau.
Trần Ân Tứ vừa chọn món cà rốt thái hạt lựu bọc bột chiên vừa ngẩng lên hỏi: "Anh đến sao không gọi điện cho em?"

"Em đang ngủ còn gì?" Tần Kiết đặt quả trứng luộc đã bóc sẵn vào đĩa cô.
Trần Ân Tứ giữ lấy lòng trắng, bỏ lại lòng đỏ cho Tần Kiết: "Anh đợi lâu chưa?"

"Cũng không lâu lắm, hai ba mươi phút thôi." Thực ra anh đã nói dối cô, từ khi nhận được tin nhắn của cô, anh đã đi rồi.
Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết đang cúi đầu ăn cháo, cắm cúi ăn lòng trắng trứng.
Tần Kiết tới tận đây vì một tin nhắn của cô thật ư? Liệu có phải là...
Trần Ân Tứ nhớ sau khi hẹn hò với anh, tháng này cô chưa đóng tiền nhà...
Ngập ngừng mãi, cuối cùng Trần Ân Tứ vẫn ngẩng lên, dè dặt hỏi, "Anh tới tìm em, có phải là...!hết tiền rồi không?"
Tần Kiết: "..."
Thấy Tần Kiết không nói gì, Trần Ân Tứ càng tin chắc rằng mình đoán trúng: "Trong thẻ em vẫn còn ít tiền, lát nữa ăn xong em dẫn anh đi rút một ít..."
Tần Kiết: "...!Em có số tài khoản của anh à?"
Trần Ân Tứ nhớ lúc trước chuyển khoản tiền phòng, cô đã lưu số tài khoản của anh, nhưng về sau này đều đưa tiền mặt: "Có, nhưng chẳng bao giờ dùng."
Tần Kiết đẩy di động của Trần Ân Tứ đặt trên mặt bàn tới cạnh đĩa cô, "Thì bây giờ dùng, cầm di động chuyển cho anh 0.1 tệ đi."
Tần Kiết sợ chuyển khoản ngay nhỡ có vấn đề nên định chuyển số tiền ít nhất để thử hả?
Trần Ân Tứ vừa nghĩ bụng, bạn trai mình cẩn thận thật, vừa cầm di động lên làm theo.
Để chứng tỏ mình còn gánh vác được cả tiền sinh hoạt cho bạn trai, Trần Ân Tứ chuyển cho Tần Kiết hẳn 1 tệ.
Trần Ân Tứ chọn chuyển ngay, bên này cô vừa ấn xác nhận, di động của Tần Kiết đã reo chuông.
Tần Kiết liếc nhìn màn hình, thấy là tin nhắn của ngân hàng thì chẳng buồn nhìn, đẩy di động tới trước mặt Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ ngạc nhiên nhìn Tần Kiết, thấy anh không nói gì bèn cúi đầu nhìn màn hình di động của anh.
"Tài khoản có 4 số cuối 0217 vừa gửi vào tài khoản có 4 số cuối 0888 của bạn 1 tệ, số dư hiện tại là..."
Trần Ân Tứ nhìn dãy số đằng sau, xòe ngón tay ra đếm giây lát rồi lại nhìn tin nhắn báo số dư ngân hàng vừa gửi cho mình sau khi chuyển khoản, sau khi so sánh hai con số, phát hiện số dư của mình còn chẳng bằng số lẻ trong tài khoản Tần Kiết, cô im lặng dùng một ngón tay đẩy đẩy di động của Tần Kiết về cạnh tay anh rồi vờ như chưa xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn tiếp tục ăn sáng.
Thấy cô bạn gái bé bỏng bỗng ngoan hẳn, Tần Kiết cười, "Có điều nếu em muốn bao nuôi bạn trai, anh cũng không có ý kiến."
"Không muốn!" Trần Ân Tứ che miệng, một lát sau lại chủ động lên tiếng: "Thế nên...!anh tới đây vì tin nhắn em gửi thật à?"
Tần Kiết "ừm" một tiếng.

Trần Ân Tứ không nói gì nữa, xưa nay cô không biết ăn rau thơm, vậy mà lại nhai một cọng rau thơm rồi nuốt xuống.
Đã rất nhiều rất nhiều năm, không có ai để tâm tới lời cô nói như vậy cả.

Anh là người đầu tiên.
Thực ra chính cô cũng chẳng rõ có phải vì lúc ấy mình bị bố ném xuống xe ngay giữa đường cao tốc, cảm thấy bản thân quá bơ vơ tội nghiệp, muốn có một người bên cạnh hay cảm động vì những lời của chị bán hàng trong siêu thị ở cổng chung cư gần vườn hoa, nên mới nhận lời làm bạn gái anh.
Đến giờ, cô vẫn không nhận rõ được tình cảm dành cho anh rốt cuộc là yêu hay là cảm động.
Chỉ biết rằng khi tiếp xúc với anh, cô thấy rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tương lai, vậy mà giờ cô lại phát hiện, hình như anh có một ma lực thần kỳ, có thể khiến cô...!chịu nghĩ tới tương lai.
Tương lai của anh và cô.
Tần Kiết ăn sáng xong, rút khăn giấy lau miệng, thấy cô bạn gái bé bỏng ngồi đôi diện đang cầm dĩa chọc mãi một miếng dưa hấu bèn giơ tay ra búng trán cô: "Nghĩ gì thế?"
Trần Ân Tứ định thần lại, lắc đầu, ăn nốt miếng cuối cùng.
Trên đường về phòng, Trần Ân Tứ và Tần Kiết tình cờ chạm mặt Lâm Tĩnh Xu, nữ chính trong bộ phim này.
Lâm Tĩnh Xu phô trương hơn Trần Ân Tứ nhiều, dẫn theo cả vệ sĩ, người đại diện, trợ lý, cả một đoàn rầm rộ.
Lâm Tĩnh Xu và Trần Ân Tứ tuy thường đóng đôi với nhau, nhưng bình thường cũng chẳng qua lại gì, hôm nay chẳng hiểu sao lúc ngang qua Trần Ân Tứ, cô ta chợt dừng lại gọi: "Trần Hề?"
Trần Ân Tứ đành chào lại.
Ngay lập tức Lâm Tĩnh Xu liếc nhìn Tần Kiết đứng cạnh cô: "Bạn cô đấy à?"
Trần Ân Tứ gật đầu qua quýt.
Lâm Tĩnh Xu không nói gì nữa chỉ cười rồi dắt cả đám người đi khỏi, trước khi lên xe, cô ta ngoái lại nhìn Tần Kiết qua lớp kính.

Hai người đứng trước cửa phòng Trần Ân Tứ, cô rút thẻ phòng ra, Tần Kiết bèn cầm tay cô quẹt mở cửa rồi dắt cô vào phòng.
Tần Kiết xoay người ấn Trần Ân Tứ vào cửa, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh hôn khá mãnh liệt, nhất thời không kìm được, răng khẽ cắn vào Trần Ân Tứ làm cô rụt cổ lại, anh vội dừng ngay, "Các cảnh quan trọng em quay xong rồi hả?"
Trần Ân Tứ vẫn còn đờ ra vì nụ hôn, ngơ ngẩn gật đầu.

Tần Kiết cọ tay vào tai cô, "Phòng không có điều hòa, chăn hơi lạnh nhỉ."
Câu này hôm trước cô vừa phàn nàn với anh...!Trần Ân Tứ lại gật đầu.
"Vậy...!anh ở lại ủ ấm giường cho em hai ngày được không?"
.
.
.
Ủ ấm giường có được không á?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play