Chương 142 ANH PHẢI CHE GIẤU CHO TÔI
Tần Kiết kinh ngạc trước hành động khó bề tưởng tượng của cô, anh tức khắc đưa tay muốn kéo cô ra khỏi gầm bàn.
Sợ bị Tần Kiết lôi ra ngoài, Trần Ân Tứ nắm lấy cánh tay anh đang vươn về phía mình trước, sau đó ló đầu ra dưới bàn, ngẩng đầu ra hiệu im lặng với anh rồi nói bằng khẩu hình: "Tôi trốn ở đây một lát, đừng để người khác phát hiện, sẽ gây ra scandal đấy."
Tần Kiết nhìn chăm chăm vào bàn tay cô đang nắm lấy cánh tay mình trong chốc lát rồi mới chuyển sang mặt cô, dù không biết nửa câu đầu là gì, nhưng chỉ với bốn chữ "gây ra scandal", anh vẫn đoán ra ý cô ngay.
Anh không đáp lại mà dời mắt kín đáo nhìn vào tay cô nắm lấy tay anh.
Sự im lặng của Tần Kiết làm Trần Ân Tứ hiểu lầm anh không đọc được khẩu hình của mình, bèn kéo mạnh tay anh, lôi người anh xuống thấp hơn, thì thào nói: "Cô anh còn được, nhưng còn người khác nữa, lỡ như chuyện này đồn ra ngoài, tôi lại bị cư dân mạng mắng."
Ngón tay Tần Kiết cứng đờ, anh thoáng ngừng lại mới quay đầu nhìn vào mắt Trần Ân Tứ.
"Tần Kiết, cháu đang ở trong phòng sách hả?" Giọng Tần Nam vang lên ngay ngoài cửa.
Trần Ân Tứ sợ Tần Kiết không chịu yểm trợ cho mình, không có thời gian để xác định vừa rồi anh có nghe được lời mình nói hay không, sốt sắng vươn tay còn lại choàng qua cổ Tần Kiết, ghì đầu anh xuống, sau đó kề mặt đến sát mặt anh, nói thật nhỏ: "Tôi và anh đều mạnh miệng đăng bài trên Weibo, vì mục tiêu chúng ta không tự vả sưng mặt, anh phải che giấu giúp tôi."
Tay cô mềm mại, lúc vòng qua cổ anh, hương thơm nhẹ nhàng đặc biệt từ người cô thoáng chốc bao trùm cả người anh.

Môi cô gần như dán vào má anh, lúc nói chuyện hơi thở dịu dàng lướt qua da thịt anh, còn trí mạng hơn cả nụ hôn phơn phớt.
Tần Kiết nghẹt thở, ánh mắt trong veo trước giờ bỗng trở nên tối đen như mực, yết hầu anh lên xuống vài lần, cất lời với giọng khản đặc: "Nếu tôi không che giấu thì sao?"
Trần Ân Tứ sốt ruột khi loáng thoáng nghe thấy tay nắm cửa chuyển động, lúc nghe được lời này của Tần Kiết, cô chỉ muốn đánh anh.

Tên chó chết này rốt cuộc có biết phân biệt tốt xấu không vậy, đến lúc này rồi còn thích làm trái ý cô à?

Trần Ân Tứ cố dằn lại ý muốn nhổ sạch tóc trên đầu Tần Kiết, nghiến răng nghiến lợi nhìn gò má anh gần trong gang tấc, lắc lư cánh tay anh, nói với giọng nũng nịu: "Em xin anh đấy."
Người Tần Kiết cứng đờ như bị điểm huyệt.
Cửa phòng sách được mở ra, Trần Ân Tứ thính tai buông tay thả Tần Kiết ra, trốn vào gầm bàn.

Sợ Tần Kiết không chịu phối hợp, cô còn lật bàn tay anh lại, khẽ gãi vào lòng bàn tay anh.
Khốn kiếp, cô gái này muốn giày vò anh sao!
Tần Kiết bình ổn hơi thở, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người.
"Tần Kiết, cháu đang ở trong phòng sách mà không nghe thấy cô gọi sao?" Tần Nam vừa nói vừa đi đến trước bàn, "Cháu đang cúi người làm gì vậy?"
Trần Ân Tứ núp dưới bàn nghe thấy bèn lấy trong túi một cây bút, nhét vào tay Tần Kiết, sau đó thuận tay vỗ chân anh.
Tần Kiết hoàn hồn lại, thong thả ngồi thẳng người lên: "Nhặt bút ạ."
Tần Nam "à" một tiếng.
Trần Ân Tứ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Tần Nam: "Ơ? Sao cây bút của cháu lại màu hồng?"
Trần Ân Tứ sợ thót tim.
Tần Nam: "Của ai tặng cháu hả?"
Tần Kiết: "Không phải."

T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Tần Nam: "Tự cháu mua à?"
Tần Kiết khẽ "vâng".
Thấy Tần Nam không phát hiện ra gì, Trần Ân Tứ yên tâm hơn nhiều.
Tần Nam nhỏ giọng cằn nhằn: "Cháu là đàn ông con trai mua bút màu hồng làm gì? Không phải cháu độc thân lâu nên có vấn đề về tâm lý đấy chứ?"
Tần Kiết "..."
Trần Ân Tứ cười hả hê.
Tuy nhiên Tần Kiết không muốn tiếp tục chủ đề về cây bút với Tần Nam nữa mà dứt khoát hỏi: "Sao cô tự dưng lại đến đây?"

"Cô bảo này, nếu cháu cảm thấy tâm lý có vấn đề thì đi khám bác sĩ tâm lý sớm đi." Tần Nam vẫn tiếp tục đề tài cũ xong mới trả lời Tần Kiết: "Cô và dượng đem cho cháu mấy con cua, định xách vào đây nhưng nghĩ lại không hợp nên bảo dượng cháu để trong phòng bếp rồi."
Nghe thấy đối phương là dượng Tần Kiết, Trần Ân Tứ không còn căng thẳng nữa, nhưng cô đã mất công núp đi rồi, không lý gì lại chui ra.
"Còn cả rượu vàng, mai dì giúp việc làm cua cho cháu ăn thì cũng hâm lại rượu uống giải hàn, tốt cho cơ thể." Tần Nam nói xong thì gõ lên bàn.
Âm thanh "cốc, cốc, cốc" kia vang trên đỉnh đầu làm Trần Ân Tứ nghe mà kinh hồn bạt vía.
"Còn nữa, hạn chế thức đêm đi.

Cháu đừng tưởng bây giờ mình còn trẻ tuổi, sức khỏe tốt, mấy năm nữa thôi cháu sẽ không chịu nổi đâu.

Vậy mà cháu còn có mặt mũi mà làm cái gì khám chữa bệnh trong khi sức khỏe lại kém hơn ai hết." Đại khái Tần Nam thấy đã khuya mà Tần Kiết vẫn còn ở phòng sách nên than phiền: "Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mấy năm trước cả nhà bảo cháu kết hôn, cháu không chịu, giờ đêm dài đằng đẵng đành phải ở trong phòng sách thôi."
Tần Kiết á khẩu.
Trần Ân Tứ trố mắt.

Cô Tần Nam độc miệng thật!
Tần Nam: "À còn nữa, lần trước cháu gọi điện thoại bảo cô đến Kim Bích Huy Hoàng giải quyết chuyện bạn gái cũ của cháu đánh nhau, cô đã giải quyết xong rồi.

Cô đã nói chuyện với Tống Kiến Quốc, ông ấy đã đánh con trai mình một trận trước mặt cô, xem chừng sau này Tống Đào sẽ ngoan ngoãn hơn chút.

Dĩ nhiên cô cố ý nhấn mạnh với Tống Đào, bảo cậu ta sau này thấy bạn gái cũ của cháu ở đâu thì tránh xa chỗ đấy ra."
Trần Ân Tứ há hốc mồm, quay đầu nhìn chân Tần Kiết.

Hóa ra chuyện Tống Đào do anh đứng ra thu xếp à?
Tần Kiết: "Cảm ơn cô."
Tần Nam chưa kịp nói chuyện thì cửa phòng sách lại bị mở ra, một người đi vào.
Tần Kiết gọi "Dượng" rồi sau đó trò chuyện với cô và dượng mình.

Thời gian hai người họ trò chuyện khá lâu, làm Trần Ân Tứ trốn chui trốn nhủi dưới gầm bàn tê hết cả chân, không chịu nổi nữa.
Cô nhúc nhích thử người cho đỡ tê thì suýt ngã, đành đưa tay nắm lấy chân Tần Kiết theo bản năng, đợi khi thân thể vững lại thì bỏ tay ra.
Năm phút sau, cô lại vịn chân anh.
Ba phút sau, cô lại vịn chân anh.
Tuy nhiên lần này lúc cô định rút tay lại thì tay Tần Kiết đột ngột buông xuống bàn, giữ lấy tay cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play