"mẹ em không sao hết chỉ là không khỏe nên em gặp mẹ sau nha, tối nay em sẽ ở nhà chị được không"
Cậu bé nước mắt tuôn
"còn mẹ em thì sao x
Nguyệt Ánh nhanh nhảu lên tiếng
"có chị ở đây em không cân phải lo đâu"
Ngọc Mây đứng dậy chạm vào vài Nguyệt Ánh
"chị trong cậy vào em, vật vả cho em rồi"
Nguyệt Ánh tươi cười
" em không sao đâu em sẽ coi chừng cho"
• Ngọc Mây cười khổ dắt tay Văn Minh
"vậy chúng ta đi"
∆ tới nhà vào 12 giờ khuya
• Ngọc Mây bấm chuông mẹ ra mở cửa cũng phải ngỡ ngàng trên ta Ngọc Mây có 1 đứa trẻ đã ngủ say
'"mẹ giúp con mang túi xách với ạ"
Mẹ của Ngọc Mây ngỡ ngàng
"đây là con cái nhà ai vậy"
Ngọc Mây nhìn vẻ mặt buồn bã
"là 1 đứa bé hiểu chuyện như đáng thương, con sẽ mang em nó vào phòng mẹ mang cho con chút nước ấm nhá"
• dù không hiểu gì như mẹ Ngọc Mây vẫn làm theo lời con gái
"đây nước con đây"
Ngọc Mây quay sang cầm ly nước
"cảm ơn mẹ"
Người mẹ khó hiểu
"chuyện này là sao vậy"
• Ngọc Mây thở dài kể chuyện lại cho mẹ, mẹ sờ vào mặt Văn Minh
"thiệt là 1 đứa trẻ đáng thương"
Ngọc Mây ngồi vào bàn vi tính
"sáng mai ba của đứa bé sẽ về con sẽ giao lại đứa bé này lại cho ba nó"
Mẹ Ngọc Mây đi tới chạm vào vai
"vậy con ngủ sớm đi nhé "
Ngọc Mây gật đầu
"con làm phiền mẹ nữa rồi"
Người mẹ mỉm cười
"mẹ con cũng rất mệt mà"
Ngọc Mây đóng cửa
"mẹ ngủ ngon"
∆ Sáng hôm sau tại cục cảnh sát
• người ba đã về tới nơi vừa thấy bà Văn Minh đã chạy ào vào lòng ba
" Ba ơi!"
• người đàn ông quay lại nhìn nước mắt tuôn ra
"Văn Minh con"
Nguyệt Ánh đi ra
"mời ông Thành về bên phòng tra khảo 1 chút"
Người ba có vẻ mặt mệt mỏi
"được, con ngồi đây chờ ba nha"
• Văn Minh níu tay áo của Ngọc Mây
"ba em có bị gì không"
Ngọc Mây xoa đầu an ủi
" sẽ không sao đâu"
• 1 khoản thời gian sau
Nguyệt Ánh đi ra báo cáo
"đã phá xong vụ án tất cả là do người mẹ.."
• Ngọc Mây đưa ra hiệu ngừng
" bây giờ em có thể ra ngoài gặp ba rồi "
• thằng bé chạy thật nhanh ra ngoài Ngọc Mây nhìn theo cười khổ
" Chị cũng biết kết quả rồi chúng ta đi về thôi em cũng mệt nhiều rồi em về nghĩ ngợi đi."
Nguyệt Ánh đưa tay lên vỗ vào mặt sợ Ngọc Mây thấy mình buồn ngủ
" em không sao đâu chị "
Ngọc Mây lớn tiếng
"lệnh chị cấm cãi"
Nguyệt Ánh cúi đầu trong lòng biết Ngọc Mây quan tâm đến mình nên không nói nữa
"vâng"
∆ về tới văn phòng làm việc của Ngọc Mây
Ngọc Mây liên lao đầu vào đống hỗn độn của hồ sơ
• tiếng gõ cửa Ngọc Mây liên đóng hồ sơ lại nhìn lên
" mời vào"
Người ở ngoài bước vào nói
" sao vậy tinh thần đang xuống cấp phải không"
Ngọc Mây liên cười rồi nhìn xuống hồ sơ
"cơ gió nào thổi nhân viên pháp chứng Thiên tới đây vậy"
Thiên kéo ghế ngồi xuống
"sao đây tới thăm em cũng phải chờ cơn gió thổi sao"
Ngọc Mây nhìn thấy trên tay của Thiên có gì đó
" anh mang gì trên tay thế"
Thiên liền đặt lên bàn
"đây là bánh ngọt chỗ em thích ăn và 1 ly cà phê sữa ấm lấy lại tin thần được không hả"
Ngọc Mây mỉm cười rồi lấy bánh ăn
' em cảm ơn anh nhiều "
Thiên kéo ghế tới trước mặt Ngọc Mây
"anh vẫn không hiểu sao người ta lại tin vào những thứ mê tín đó "
Ngọc Mây Đưa bút lên đầu gõ gõ
" khi họ không ai truyền đạt những kiến thức cần thiết thì họ phải bám víu vào tâm linh để có câu trả lời như vì sao người ta lại nghèo khổ họ không nhìn thấy họ ra họ chỉ muốn tâm mang cho họ câu trả lời là do vận xui thôi"
Thiên ngã người ra ghế
"nếu họ biết nhiều kiến thức thì tốt nhỉ, sao chúng ta không làm 1 cuộc tuyên truyền nhỉ"
Ngọc Mây suy nghĩ rồi gật đầu
"đúng rồi vậy sẽ tốt cho rất nhiều người Anh sẽ kêu nhiều người chia sẻ cho hội tuyên truyền lần này"
Ngọc Mây nhìn xuống đồng hồ trên tay
"cảm ơn anh bây giờ cũng đến giờ làm tan làm rồi nhỉ"
Thiên đứng dậy
"được vậy anh phải về phòng anh đây "
Ngọc Mây miệng thì trả lời còn tay thì thu dọn
" được"
• bỗng nhiên Thiên dừng lại trước cánh cửa
"anh còn chuyện gì muốn nói sao"
Thiên gập ngừng
"anh... Có thể mời em đi xem ca nhạc không tại anh đang dư 1 vé"
Ngọc Mây vừa quay lên nhìn Thiên
" em cũng thích ca nhạc.."
• tiếng chuông ren lên Ngọc Mây bốc máy
" đợi em tý, alo mẹ à"
Mẹ của Ngọc Mây nói với giọng thở hồng hộc
" con mau ra ngoài.. đây coi người ta ăn hiệp mẹ này"
Ngọc Mây lộ lắng
"chuyện gì vậy mẹ "
Người mẹ lấy hơi giải thích
"người ta đụng mẹ mà còn đổ tội cho mẹ"
Ngọc Mây lật đật lấy khóa xe
" được rồi mẹ nói chỗ mẹ đứng đi con qua liền"
Người mẹ liền nói địa chỉ
" ngã tư 35 đây con"
Ngọc Mây sốt ruột trả lời
" được rồi mẹ chờ cơn 1 chút con đến liên"
Ngọc Mây lấy túi xách chạy ra ngoài quay lại nói
" em xin lỗi em không nào đi xem ca nhạc cùng anh được"
Thiên mặt buồn như vẫn cười
" không sao đâu em đi cẩn thận"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT