Phượng Minh chăm sóc Hi Hoa rất tốt, mà quản y còn kĩ hơn cả Thiên Đế.
Y hối hận rồi, quên mất quan hệ giữa Thiên Đế và Phượng Minh, bây giờ đến cả việc ăn uống cũng có người quan sát.
Hi Hoa ngồi ăn nho, chợt nghĩ đến những lúc có Nguyệt Liên bên cạnh bóc vỏ cho mình, thật sự rất nhớ hắn.
Phượng Minh dành lại dĩa nho, thuận tay bóc vài trái cho y nói: "Đây này, nho bóc sạch vỏ, đảm bảo ngọt như mật.".
Hi Hoa nhìn những trái nho lại rũ mắt không động tay.
Phượng Minh bất ngờ khinh bỉ: "Tay nghề của ta thua tên Nguyệt Liên đó sao? Lúc trước ta bóc vỏ nho, Kính Văn còn khen ta tỉ mỉ nhanh gọn, thịt nho không bị bể."
Hi Hoa xoay mặt nói: "Ngươi bóc cho Kính Văn ăn và bóc cho ta ăn là hai chuyện khác nhau.
Được người mình thích bóc vỏ nho cho ăn, cảm giác đương nhiên sẽ khác với người khác bóc cho ăn."
Phượng Minh chớp mắt, lại gật gù: "Cũng đúng.
Ây nhưng mà chuyện sau này chưa nói, hiện giờ hắn mà chịu bóc vỏ nho cho ngươi ăn, ta đi bằng đầu."
Hi Hoa nghe vậy, tâm chợt lạnh đi, ánh mắt liền xìu xuống.
Phượng Minh biết mình nói quá nên đành ngồi yên bóc vỏ, sẵn đẩy dĩa nho về phía Hi Hoa: "Hắn không có ở đây vậy ăn tạm nho đã bóc vỏ của nghĩa huynh đi, đợi hắn về, hắn bóc cho đệ ăn."
Hi Hoa không nói gì, đợi hắn bao lâu đây, y không muốn hắn ở nơi ma khí đó quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến hắn mất.
Nói rồi y lại nhìn Phượng Minh như cầu xin.
Phượng Minh rút phiến che tầm nhìn, khổ sở nói: "Đệ nghĩ ta không muốn giúp sao nhưng việc này quá nguy hiểm, huống hồ đi vào phải mở cổng thiên đạo, bọn quỷ sẽ thừa cơ tràn vào, đệ phải nghĩ cho kết cục."
"Vậy có cách nào không mở thiên đạo nhưng vẫn vào được không?"
Phượng Minh toan nói có nhưng cũng nhanh chóng thu lại lời, lắc đầu đáp: "Không có khả năng, câu hỏi này giống với việc một quả trứng, đệ muốn lấy cái lòng trứng bắt buộc phải phá vỏ.
Nếu không phá vỏ là sẽ không lấy được."
Hi Hoa nghe vậy lại một mình suy tính, vậy còn thuật độn thổ thì sao.
Hoặc là phân thân thần thức.
Phượng Minh dùng quạt che biểu cảm trên mặt, trời sinh nghĩa đệ hắn muốn làm gì sẽ làm tới cùng, giữ chân đệ ấy chỉ là kế sách tạm thời.
Hắn thật sự sẽ không quản nổi Hi Hoa nếu Hi Hoa càng cố chấp.
Vậy nên hắn cần bàn lại với Thiên Đế có cách nào ngăn đệ ấy lại không.
Hai người mỗi người một suy tính, đến khi một trận chấn động xảy ra mới kéo lý trí về thực tại.
Một thiên binh chạy vội vào bẩm báo: "Hỏa Thần, Xuân Thần, phía quỷ yêu có động tĩnh, đang cố sức đánh về phía cổng thiên đạo."
Phượng Minh phất quạt nói: "Chớ hoảng, theo kế hoạch mà làm."
Hi Hoa nhìn theo, có chút không yên nói: "Vạn Trùng Sơn chúng ta còn lại không nhiều, Quỷ yêu muốn tấn công để cắt đứt liên kết của Thiên Cửu cùng Long giới và U Minh giới.
Nói không chừng mục tiêu tiếp theo là Hoa..
Phượng Minh huynh làm gì vậy?"
Phượng Minh dùng Khốn Tiên Tác vồ lấy Hi Hoa may là y né kịp, hắn là muốn trói y lại để y không thừa loạn chạy đi.
"Quỷ yêu đánh tới, ta và huynh hợp lực đánh chúng.
Cần gì trói ta lại chứ."
Phượng Minh cười u ám: "Nếu như đoán được Hoa giới sắp có nguy hiểm thì mau ngoan ngoãn ngồi im chờ ta về."
Hai người một phen đuổi bắt nhau, Hi Hoa tung lều chạy ra ngoài.
Phượng Minh xoắn xuýt đuổi theo: "Hi Hoa! Đệ quay lại cho ta."
Cũng đã hơn một tháng Hi Hoa cuối cùng cũng thấy được sự tấn công của bọn quỷ yêu.
Những lần đánh trước y đều ở Hoa giới hoặc là từ chiến trường trở về thì trận chiến mới bắt đầu.
Xem ra dưới sự chỉ đạo của Nguyệt Liên, bọn quỷ này biết cách tấn công có quy củ hơn hẳn.
Ánh sáng Thiên Đạo bỗng mất đi, Hi Hoa quay đầu lại, con ngươi liền co rúm.
Một con rồng đen to lớn đã tạo kết giới chắn một phần ánh sáng Thiên đạo, đủ để mở lối cho bọn quỷ tràn vào.
Tình thế này là lần đầu xuất hiện, Nguyệt Liên sẵn sàng tổn hại chân thân để đợt tấn công này thành công.
Nhưng không chân thân của Nguyệt Liên là Thanh long sao.
Phượng Minh vừa đuổi đến nơi liền há hốc nhìn.
Hi Hoa triệu Song Đao, nói với Phượng Minh: "Rồng đen này là ảo cảnh không chống cự lâu, huynh hãy tập trung quân đánh vào nơi Thiên đạo bị khuất, còn lại giao cho đệ."
Nói rồi Hi Hoa một đường mở lối hướng thẳng về phía rồng đen.
Phượng Minh đành quay lưng triệu binh.
Binh Long giới và U Minh giới cũng xuất hiện đúng lúc.
Thế chiến này càng trở nên căng thẳng.
Hi Hoa bay đến gần rồng đen, so bề kích thước y chỉ bằng cái móng vuốt của nó.
Vốn dĩ chân thân của Nguyệt Liên là Thanh Long, nhưng có lẽ hắn bị Cùng Kỳ Đao điều khiển nên ma khí đã hóa đổi hắn thành rồng đen.
Rồng đen đôi mắt đỏ ngâu, trên người tràn trề ma khí, đối đầu không sợ hãi với ánh sáng Thiên Đạo.
Hi Hoa thả người trên không trung, thu đao về mà niệm quyết.
Lập tức hàng chục rễ cây to lớn đâm lên tấn công rồng đen.
Rồng đen gầm lớn, điên cuồng chống lại những rễ cây đó khiến cho nơi ánh sáng thiên đạo lúc sáng lúc tối.
Hi Hoa lại thay đổi bắt ấn, những rễ cây mộc đầy gai càng mảnh liệt, tấn công liên tục vào rồng đen.
Để tránh tổn thương đến Nguyệt Liên, y chỉ muốn trói chặt hắn lại kéo ra khỏi Thiên đạo.
Cuồng phong bão táp nổi lên, phía đỉnh tòa thành, Nguyệt Liên híp mắt nhìn ảo cảnh của mình bị kẻ nào đó phá rối, ấn mày càng thêm đen.
Ly Thư nhướng mắt nhìn xa xăm, lại oa lên một tiếng:
"Hắc long sắp bị đánh bại rồi.
Người kia cũng thật lợi hại nha."
Nguyệt Liên trầm mặt, tay bắt quyết, đôi mắt khẽ nhắm lại.
Tịch Nhan đứng sau hắn, lại nhìn Ly Thư nói: "Ngươi tốt nhất nên im miệng lại, cảm thấy không giúp được thì lui về sau đi."
Ly Thư hứ một tiếng, lại lui về đứng với Ôn Ngọc: "Này Ôn Ngọc, cái vị kia là người như thế nào, ngươi biết không?"
Vẻ sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt của Ôn Ngọc, hắn là đang sợ từ trong tâm sợ ra, tuy hắn không biết người đó là ai nhưng chỉ cần thấy được uy áp, hắn liền thấy sợ không dám nghĩ đến nên vội vã lắc đầu.
Ly Thư chán nản xoay mặt đi, lại phát giác Nguyệt Liên đã biến mất rồi.
Bên này Hi Hoa ra sức gi3t chết bọn quỷ yêu, bất ngờ một tiếng nổ vang lên.
Rồng đen phá hàng rào rễ cây bay ra ngoài.
Hi Hoa vội xoay lưng bay đến, rồng đen liền tấn công y.
Có lẽ là được tiếp thêm sức mạnh hoặc là ảo cảnh dung nhập vớ bản thể mới thoát khỏi sự kiếm hãm của thuật mộc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, né tránh cũng không phải là cách, y cần một linh thú so bề với rồng đen nhưng ở đây ngoài Phượng Minh ra thì không có linh thú nào có thể đối kháng với rồng đen.
Hi Hoa cầm Song Đao chắn lại móng vuốt của rồng, tay áo liền bay phấp phới trước mắt, một cơn gió thổi qua, tay áo rơi xuống, một ánh sáng lóe lên.
Rồng đen không còn mà Nguyệt Liên cầm trên tay Cùng Kỳ Đao xuất hiện đâm thẳng đến Hi Hoa.
Hi Hoa xoay người đón đợt tấn công, cuối cùng lại tách ra, mỗi người một ngọn cây đứng đối mặt với nhau.
Thật khác.
Cơn gió thổi tóc và y phục của cả hai bay phấp phới.
Nguyệt Liên nâng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người cũng đang chăm chăm nhìn mình.
Mỗi người đều đang đánh giá, quan sát đối phương.
Nhìn biểu tình xa lạ trên gương mặt của Nguyệt Liên, tim Hi Hoa có chút ẩn đau, người mà y yêu nhất phút chốc lại biến thành người xa lạ, thật sự không quen một chút nào.
Y thu nhẹ tay, một chút cũng không muốn tấn công Nguyệt Liên.
"Ngươi biết lần tấn công này cơ hội chiến thắng rất ít, tại sao còn muốn đánh, lại hại đến chân thân của mình."
Nguyệt Liên nâng Cùng Kỳ Đao, chậm rãi nói: "Thử một lần thì sẽ biết.
Ta tự biết quản ta, nếu không có sự cản đường của ngươi thì ta sớm sẽ chiếm được nơi này."
Hi Hoa hít một hơi lạnh, nói: "Vậy thì so tài đi.
Đừng để ta thắng được ngươi."
"Rất dứt khoát.".
Nguyệt Liên nâng Cùng Kỳ Đao, ma khí lượn quanh đao thêm hoảng loạn.
Hi Hoa nhìn qua Cùng Kỳ Đao, lại thu Song Đao của mình.
Nguyệt Liên nghiêng đầu thú vị: "Ngươi đừng nói tay không đấu với ta?"
"Oai danh của ngươi và Cùng Kỳ Đao một tháng qua ai nghe cũng thấy lạnh người.
Lần này được diện kiến, phải dùng thứ xứng ngang tầm để chiến đấu."
Dứt lời, tay Hi Hoa ngửa ra, một ánh sáng xanh sáng lên, từ từ một bảo kiếm lộ rõ ra, dưới ánh sáng liền tỏa ra lam quang.
Nguyệt Liên nhìn kiếm, tầm mắt có chút khuấy động.
Thật quen mắt! "Kiếm tốt!"
Cả hai nâng chân lập tức giao chiến.
Bên dưới cảm nhận được uy áp liền nhìn lên, gặp cảnh một phen chấn động: "Là Cửu Long kiếm của Đế Long..
Tại sao Xuân Thần lại giữ nó?"
Phượng Minh nâng mắt nhìn, ngày Nguyệt Liên biến mất, hắn chỉ thấy Hi Hoa ở Hoa giới ngồi ôm kiếm của Nguyệt Liên mà khóc.
Kiếm là vật bất di bất dịch với nguyên thần của Nguyệt Liên trừ phi hắn tự nguyện trao cho người hắn tin tưởng.
Xem ra Nguyệt Liên không muốn dùng Cửu Long làm loạn thiên hạ nên đã giao cho Hi Hoa bảo quản, như vậy cũng tốt.
Trong cuộc giao chiến, tuy căng thẳng nhưng Hi Hoa lại là người chiếm thế thượng phong bởi vì y đã được Nguyệt Liên cho xem những bài kiếm pháp của hắn.
Bây giờ y chỉ có việc hình dung trong đầu, chắn những đòn quen thuộc của Nguyệt Liên và không hề có ý đánh trả, như vậy không chỉ để chính mình không bị thương mà Nguyệt Liên cũng không bị ảnh hưởng gì.
Nguyệt Liên cảm thấy nóng giận, người trước mặt như xâm nhập vào thần trí, từng bước đi của hắn đều bị y đoán được.
Trận chiến này về lý gần như chỉ đang thăm dò.
"Vì sao không ra tay?"
"Không muốn ngươi bị thương."
Nguyệt Liên nhíu mày, người trước mặt đang khinh thường hắn.
Tâm tình xấu đi, lực chiến càng tăng, cây cối ở đó liền bị uy lực làm cho gãy đổ.
Hắn vung tay chém về phía Hi Hoa, Hi Hoa dùng kiếm chắn lại, mặt đối mặt với Nguyệt Liên.
Hắn trừng mắt nhìn y: "Ngươi nghĩ nói như vậy thì ta sẽ không giết ngươi sao? Ngươi đang khiến tâm tình ta không tốt đó."
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên, đáy mắt không rõ cảm xúc hỏi: "Trong một tháng qua, người đã có ngày nào tâm tình tốt không?"
Nghe câu hỏi của Hi Hoa, Nguyệt Liên liền rút kiếm đẩy cả hai tách ra xa, trong tâm có chút đắn đo suy nghĩ.
Nhưng Hi Hoa vốn dĩ muốn Nguyệt Liên khơi dậy lí trí nên thu Cửu Long mà triệu Song Đao đánh tới.
Y đánh chính là những chiêu quen thuộc nhất khiến cho Nguyệt Liên cũng vô thức đỡ được tất cả các chiêu.
Tại sao hắn lại vô thức đánh trả, hay là do thói quen đây.
Tại sao người trước lại có cảm giác quen thuộc lạ thường như vậy.
Nhận thấy Nguyệt Liên có vấn đề, ma khí khắp nơi rơi vào hỗn loạn.
Tịch Nhan cắn răng thầm mắng một câu rồi nhanh chóng đưa tay triệu quân rút lui, còn mở vô số thông đạo rút ma khí kéo Nguyệt Liên trở về.
Nguyệt Liên tâm động, đầu có chút đau nhức, Hi Hoa hốt hoảng thu đao giữ lấy vai Nguyệt Liên để hắn không bị ngã trong cơn chấn động.
"Nguyệt Liên! Ngươi không sao chứ!"
Nguyệt Liên ôm đầu, hai mắt đỏ rực, bất giác túm lấy cổ áo của Hi Hoa kéo lại, khuôn mặt hung tợn quát lên: "Ngươi gọi ta là gì? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên.
Hai mắt y dâng nước.
"Ngươi muốn biết ta là ai?"
Dứt lời Hi Hoa đưa tay giữ cổ Nguyệt Liên, dứt khoát hôn lên môi của hắn.
Cuồng phong bão táp nổi lên, quỷ yêu bị kéo về hỗn loạn.
Thông đạo gần Nguyệt Liên đã hoạt động mạnh đến nỗi kéo cả những gốc cây vào.
Hai mắt Nguyệt Liên trợn to tròn nhìn gương mặt trước mặt, hơi thở từ hỗn loạn lại từ từ bình tâm nhưng cũng dứt khoát nhận ra vấn đề.
Hắn nắm chặt tay Hi Hoa, một cước đạp đem mình và y bay thẳng vào thông đạo.
Trận cuồng phong kết thúc, quỷ yêu thua trận, quân Tam giới lại giành lại hơn mấy chục ngọn núi từ tay quỷ yêu, đại loại thắng lợi trở về.
Phượng Minh vui vẻ phe phẩy chiếc quạt, nhưng khóe môi cũng chợt hạ xuống, nghĩa đệ của hắn đâu?
Phượng Minh hướng từ không trung nhìn xung quanh, lại dò xét khí tức, một bóng hình đều không thấy.
Hắn vuốt mặt thầm nghĩ, lần này toang thật rồi..
Thiên Đế sẽ cạo đầu hắn mất..
Hi Hoa ngồi chống má nhìn khung cảnh nhà giam giăng đầy lưới kiềm chế linh lực và nước phi hồn xung quanh.
Hai tay đã bị xiềng tà khí trói lại, cử động một chút đã có thể nghe tiếng leng keng.
Tính toán vào được đây thì sẽ tìm mọi cách tiếp cận Nguyệt Liên, nào ngờ chưa kịp động tay liền bị bỏ vào nhà giam này, bấm tay cũng đã qua ba ngày, đến nghe giọng còn không được huống gì là tiếp cận.
Hi Hoa chợt thở ra, xiềng tà khí này y cần thời gian tìm ra điểm chốt của nó, nếu phá nhanh sẽ bị tà khí ăn mòn, Hi Hoa cũng không muốn phí linh lực của Nguyệt Liên trong cơ thể mình, đành tận lực chờ đợi.
Tiếng lạch cạch vang lên, một bàn ăn được đem vào, cửa giam lại đóng trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Nhìn bàn ăn toàn quái thú kinh dị khiến trong mắt Hi Hoa toàn chứa sự chán chê.
Đây là những món ăn của phàm trần và quỷ, thân là thần tiên không nên dùng quá nhiều mà ảnh hưởng đến tiên khí.
Cũng may y không có khước giác và vị giác, không bị ảnh hưởng bởi mùi phàm trần này.
Nghĩ lại một thời gian qua Nguyệt Liên ở đây, ăn những thứ này, uống những thứ không tốt, tâm Hi Hoa cảm thấy xót xa.
Bên tai có cảm ứng, Hi Hoa nghiêng đầu nhìn đóa Bạch Vân của mình thả vào xiềng tử khí cuối cùng cũng đã có phản ứng.
Y khẽ cười, ngồi niệm chú, dứt khoát hoa bạch vân nổ tung, xiềng xích theo đó cũng đứt lìa.
Nhẹ nhàng phủi áo quần đứng dậy nhìn bàn đồ ăn, khó khăn lắm mới tìm được một nhành rau tươi.
Y cầm lấy, thả thuật chú vào cọng rau, lập tức một "Hi Hoa" hình nhân xuất hiện.
"Bắt đầu nhiệm vụ của mình đi."
Hình nhân nhẹ nhàng xoay lưng ngồi trong góc.
Hi Hoa điểm nhẹ, xích tử khí liền khóa hai tay hình nhân lại.
Hình nhân liền ngồi thiền, hai mắt nhắm lại.
Hi Hoa gật đầu hài lòng, rồi chính mình hóa thành cọng rau đáp xuống thức ăn chờ đợi người vào đem ra.
Trong lúc bọn quỷ không chú ý liền bám vào lưng người đi cuối cùng rời đi.
Hi Hoa không biết vị trí chính xác của Nguyệt Liên ở đâu, chỉ mong dọc đường đi nghe ngóng được tung tích.
Đoạn đường đến Huyết Hàn Cung không mấy xa lạ, nhìn trái nhìn phải đâu đâu cũng là binh đoàn quỷ canh chừng.
Bất giác thấy đoàn nữ quỷ tay nâng đồ ăn đi về một hướng, Hi Hoa liền hóa thành một bông hoa nhỏ rơi xuống dĩa.
Nữ quỷ kia thấy nhưng vì cách bài trí hoa kia làm tăng vẻ đẹp của món ăn nên đã để bông hoa yên vị ở đó, lắc lư eo đi không nghi ngờ.
Hi Hoa suy nghĩ, nhiều đồ ăn như vậy lại hướng vào Huyết Hàn Cung, xem ra lần này sớm sẽ tìm được Nguyệt Liên rồi.
Điều y mong đợi cũng đã thành sự thật, nhìn cung điện Huyết Hàn Cung đông vui náo nhiệt, sang trọng lại xa sỉ.
Nguyệt Liên ngồi ở bản tọa, một bên nghe Ôn Ngọc đàn, một bên được mỹ nam hầu rượu.
Hi Hoa tự cảm thấy lạnh lòng, hắn ở đây..
thật phóng túng..
haha.
Khoảng cách sắp đến gần Nguyệt Liên, Hi Hoa cảm thấy rất hồi hộp, uy thế thật lớn, dưới mí mắt của Nguyệt Liên y nên làm gì tiếp theo đây.
Nhưng quả nhiên thời thế tạo thử thách, dĩa thức ăn y đang ngụ lại không đặt ở bàn Nguyệt Liên mà lại rẽ trái đặt ở bàn của Tịch Nhan.
Hi Hoa: "..."
Thật muốn mắng một tiếng cho hả giận, đồ ăn nhìn đẹp mắt như vậy tại sao không dâng cho Quỷ vương ăn mà lại để trên bàn tên này.
Nữ quỷ kia thật không có mắt nhìn.
Tịch Nhan nhìn món ăn, bất giác đối với Hi Hoa lại giống như nhìn mình, dưới dạng bông hoa liền cố dang cánh hoa muốn bức lại gã.
Gã lại không nghĩ nhiều, tay trái cầm đũa gạt ra một bên khiến Hi Hoa ngã xuống thành dĩa.
Tốt, tốt lắm.
Hi Hoa liền nhắm thời cơ Tịch Nhan không để ý liền biến mất, khắc sau đã xuất hiện dưới ghế của Nguyệt Liên.
Lúc này từ một bông hoa liền biến thành một tiểu Hi Hoa chỉ cao bằng ngón tay trỏ của một thiếu niên mười hai tuổi, y suy tính.
Cùng Kỳ Đao luôn đeo bên hông của Nguyệt Liên, chỉ cần y truyền lại nó một ít linh lực của Nguyệt Liên.
Một người một đao linh thức liên kết, hẳn sẽ vớt vác được ít kí ức của Nguyệt Liên.
Nhưng khả năng bây giờ chỉ có thể tìm cách đeo bám Nguyệt Liên trong âm thầm.
Chỉ cần tiếp cận được ngọc bội Mạn Đà La Hoa, y sẽ ẩn mình vào trong đó để chớp thời cơ.
Bản tọa của Nguyệt Liên rất rộng, không có màn rũ nên dễ bị phát hiện, y ở dưới chân hắn cũng không quan sát được gì.
Nhìn đối diện là bàn ăn được rũ khăn xuống đất, y liền niệm quyết di chuyển.
Bất ngờ chân Nguyệt Liên cử động, gót giày liền đập vào người Hi Hoa khiến y chao đảo ngã ra sau, vô tình lại đập vào mũi giày chân kia mà nhào về phía trước.
Dứt khoát liền ngã ra khoảng trống giữa bàn và bản tọa.
Trong lúc loay hoay đứng dậy sợ bị phát hiện, y liền phát hiện, ánh mắt nam tử hầu rượu cho Nguyệt Liên từ lúc nào..
đã nhìn mình.
"..."
Hi Hoa đang nghĩ đến vấn đề gì phải đối mặt tiếp theo nhưng liền thấy nam tử kia mỉm cười nhổm dậy gắp thứ gì đó trên bàn cao.
Hi Hoa thừa cơ muốn trốn, bỗng dưng một bàn tay rũ xuống bắt lấy người y đem đi.
Ống tay áo rũ xuống che đi tầm nhìn, Hi Hoa nhíu mày muốn niệm chú biến thân, nhưng kẻ bắt y cứ chuyển động mạnh, y không thể niệm quyết chú tâm được.
"Chủ thượng không ăn sao, uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe.
Người ăn một chút đi."
Nghe âm thanh kia không to không nhỏ nói, Hi Hoa lại cảm thấy có gì không đúng.
Bất ngờ bản thân rơi vô định, mở mắt nhìn xung quanh đã thấy mình được đặt trong túi ngoại bào ở eo Nguyệt Liên.
Hi Hoa chớp mắt, hé nữa đầu nhìn.
Chỉ thấy nam tử kia đáy mắt vui vẻ nhìn y còn Nguyệt Liên hình như lại chẳng hề hay biết y đang ở trong túi ngoại bào của hắn.
Nam tử kia là đang giúp y sao? Hay là đang suy tính âm mưu gì? Hi Hoa quay trở về ngồi gọn trong túi, thôi thì cứ tùy cơ ứng biến là được.
Bỗng bên ngoài có tiếng bẩm báo lớn vang lên, Nguyệt Liên cho gọi, tên quỷ canh nhà giam liền báo: "Chủ thượng, tên thần tiên kia tại nhà giam đã..
đã tự vẫn rồi."
Hi Hoa mở tròn mắt, dưới sự ồn ào của bọn quỷ, chính Hi Hoa cũng bất ngờ.
Hình nhân tự vẫn kia là như thế nào?.