Hi Hoa ngắm nhìn trần nhà, trong lòng chỉ vấn vương một sự thật, vì cớ sao Nguyệt Liên hết bệnh thì chính y lại thay chỗ của hắn chứ.
Cuối cùng thì người chịu khổ vẫn là y, thắt lưng và eo đau như muốn gãy, cả người ê ẩm, chân muốn khép cũng khó huống chi phải đứng dậy đi đi lại lại, đúng là làm cho đến liệt giường như Phượng Minh từng trêu là có thật.
Hi Hoa thở dài cố gắng ngồi dậy, y cũng không thể yếu đuối như vậy, Nguyệt Liên sẽ chê cười mất.
Nói đến Nguyệt Liên, cái tên được hưởng lợi nhiều nhất kia đang an tĩnh ngủ bên cạnh y không biết sáng chiều này, thật không biết phải xử hắn như thế nào mà.
Hi Hoa cố ngồi dậy nhưng thắt lưng liền nhói một cái khiến y vô lực ngã cái bộp xuống giường mà r3n rỉ.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười cùng giọng nói trêu đùa.
"Như con cá mắc cạn."
"..."
"A..
A này này buông xuống"
Nguyệt Liên bật dậy chắn lấy cái bình hoa một chút nữa nhắm vào đầu hắn.
Hắn nhớ lần cuối nhìn thấy bình hoa này đã là chuyện lâu về trước khi hai người trở thành đạo lữ, cư nhiên bây giờ một lần nữa bị đem ra sử dụng.
Hắn giành lấy bình hoa nhét xuống gầm nhuyễn tháp rồi quay lại mỉm cười với Hi Hoa.
Hi Hoa tung chăn đắp, tuyệt không nói chuyện với hắn nữa, y đang bị tổn thương lẫn thể xác và tinh thần.
Nguyệt Liên phì cười nằm xuống như con bạch tuột ôm lấy Hi Hoa hỏi nhỏ: "Ngày mai cùng ta đi đến rừng san hô không?"
"Rừng san hô?".
Là khu rừng y từng bị lạc đường, Hi Hoa xoay người đối mặt với Nguyệt Liên: "Nó chuẩn bị chỉnh đốn lại địa hình lần nữa sao?"
"Ừm..
Nhưng có thứ khác vui hơn, mùa xuân sắp đến, san hô cũng sắp thay lớp màu mới rồi."
"Ngươi nghĩ ta sẽ đi được?"
Nguyệt Liên thành thật gật đầu.
Hi Hoa trầm lặng một lát rồi gật đầu.
Nguyệt Liên lại mò dưới lớp đệm lông lấy ra một cuộn thư.
"Còn cái này ta cho ngươi xem."
[ Gửi Đế Long!
Muốn giữ người, Hoa giới cần lắm một chiếu thư cầu hôn và sính lễ đàng hoàng.
Nếu chưa tính tới, thỉnh trả người.]
Hi Hoa rơi vào trầm lặng lần hai, y quên mất vẫn còn phụ thân trông ngóng ở nhà.
Nguyệt Liên vô tư nói: "Chuyện đại hỷ vẫn nên chuẩn bị kĩ càng mới có thể tổ chức.
Ta đã gửi thư cho nhạc phụ nói về việc đó nhưng mà người thì vẫn chưa trả được."
Hi Hoa đưa mắt nhìn Nguyệt Liên hỏi lại: "Không phải ngươi gả cho ta sao?"
"Ta gả cho ngươi hay ngươi gả cho ta có gì không giống nhau? Quan trọng bây giờ tiểu bảo bối đang ở Long giới.
Đế Long ta có quyền tạm giữ."
"Giữ mạng mình trước đi!"
Hi Hoa cầm hai điểm hồng anh của Nguyệt Liên mà nhéo khiến hắn la thất thanh, y hôm nay có sức cùng lực kiệt cũng phải để hắn cảm nhận được đau đớn này.
Ngày hôm sau khi trời đã sáng, sương tiến vẫn còn lượn lờ mặt đất, từ trên nhìn xuống Rừng san hô dưới ngấn nước bạc long lanh từ từ chuyển động, từng ánh sáng lấp lánh thay phiên nhau hiện ra.
Hi Hoa đã được Nguyệt Liên cho uống thần dược, cơ thể cũng khỏe hẳn, đi đứng coi như ổn định, sớm biết có loại thuốc như vậy vì sao không cho y uống sớm hơn mà phải bắt y liệt giường hết một ngày.
Tên tra rồng thật đáng đánh.
Hi Hoa ngồi trên cầu ngọc nhìn san hô tự ý di chuyển rất có trật tự, không tự chủ biểu lộ sự thích thú.
Nguyệt Liên mang trường sam màu tím đậm, hoa văn vàng kim càng tôn lên sự tôn quý của hắn, nhẹ nhành lay động đứng sau y nói nhỏ.
"Giờ mà ta thả ngươi xuống đó.."
Hi Hoa chẹp miệng, hắn biết y chiều chuộng hắn nên được sức khuấy đảo đây mà: "Ngươi mà thả ta xuống đó là coi như ngươi mất phu quân đó."
Nguyệt Liên bật cười vòng tay ôm y từ đằng sau: "Đi thôi."
Thoáng chốc Nguyệt Liên đã đưa Hi Hoa vào giữa rừng san hô, hắn cầm tay y dắt y qua từng đường rải sỏi và thạch anh đang phát sáng.
Từng sắc màu phản chiếu lên y phục càng thêm thú vị, những con ngọc trai mở nắp thổi lên tầng tầng lớp bọt khí tạo sự trong lành nơi này.
Hi Hoa đưa mắt nhìn đầy thích thú, trên đầu có thể xem hàng ngàn loài ngư biển bơi lội đầy màu sắc.
Nguyệt Liên vui vẻ nói qua những điều thú vị ở đây, bất chợt hắn hỏi:
"Ta tính trồng một ít loài hoa ở đây, ngươi nghĩ xem nên chọn loài nào?"
Trồng hoa dưới rạn san hô là lần đầu Hi Hoa nghe nhưng nếu muốn thì vẫn thử được: "Ta sẽ nghiên cứu về nó, nếu có sẽ chuyển hạt giống đến cho ngươi, ngươi hiện giờ chỉ trồng thêm vài loại cỏ tiên quang là khiến cả khu rừng sáng rực rồi."
Nguyệt Liên suy tư, cỏ tiên quang vừa phát sáng vừa bồi tiên khí trồng ở nơi này quả không tệ.
Hắn vui vẻ gật đầu rồi kéo Hi Hoa đến bàn đá ngồi.
"Ngươi nói xem, sau này hỷ sự của chúng ta tổ chức ở đây được chứ?"
Hi Hoa phì cười nói: "Ra là dẫn ta đi xem sao? Theo ta thấy nơi nào ở Long giới cũng được, nói riêng về rừng san hô này ta lại không an tâm cho những vị khách không biết đường."
Nguyệt Liên nói: "Nếu ngươi chọn chỗ này ta đương nhiên sẽ có cách mở lối.
Nhưng khách khứa ta không quan tâm, chỉ sợ người quan trọng đi lạc thì xong luôn."
"Lạc thế nào cũng không thể lạc khỏi mắt Đế Long, đúng không?"
Nguyệt Liên mỉm cười rót trà, tài ăn nói của Hi Hoa đã tăng cấp bậc rồi, không khéo sau này sẽ giành vị trí ngôn từ xảo quyệt của hắn mất.
Hi Hoa phì cười nhẹ nhàng uống trà, một lần nữa ngắm nhìn khung cảnh đẹp xung quanh.
"Sắp đến, ngươi có lên Thiên Cửu không?".
Nguyệt Liên chợt hỏi, cơn mưa thanh tẩy đã dứt từ hôm qua, từ bây giờ nếu tiếng chuông Côn Luân vang lên thì những thượng thần đều phải tập trung đến Thiên Cửu luận việc.
"Dù muốn hay không muốn ta cũng phải đến, dù gì ta vẫn còn là Xuân Thần của tứ hải bát hoang mà."
"Có chuyện này ta muốn hỏi ngươi, lâu rồi?"
Nguyệt Liên ngắt nhịp chừng chừ nói, Hi Hoa chống tay ngay cằm hướng nhìn Nguyệt Liên như chờ đợi.
"Ngươi..
Biết chuyện thúc thúc của ta..
Từ khi nào vậy?"
Hi Hoa nhướng mày, mỉm cười: "Là ảo cảnh vực Giáng Tiên, nơi đó sẽ tạo ảo cảnh để đánh vào góc khuất của con người.
Từ nhỏ đến giờ ta vẫn nghĩ đến sự ra đi của mẫu thân rất kỳ lạ, bà không bệnh không sầu, ngày ngày sống vô tư an nhàn, bất ngờ lại chết bất đắc kỳ tử, ta không được gặp mặt mẫu thân lần cuối nên lúc đó ảo cảnh đã cho ta thấy."
Hi Hoa chậm rãi nói, đầu óc mơ hồ nhớ về cảnh tượng lúc đó.
Nguyệt Liên nắm chặt chén trà hỏi: "Ngươi có giận ta..
vì ta đã không nói cho ngươi không?"
Hi Hoa im lặng một chút rồi mới đáp: "Ta nghĩ là ngươi cũng mới biết chuyện ấy.
Nhưng ngươi nói hay không nói, ta lúc này cũng không còn quan tâm nữa.
Chuyện cũ đã qua rồi ta không muốn nhớ lại nữa, quan trọng là hiện tại và tương lai mà thôi.
Ngươi đừng bận tâm những chuyện đó nữa, nếu ta thật sự giận ngươi thì sẽ băm ngươi ra trăm mảnh chứ không phải cho ngươi thanh thản như bây giờ."
Nguyệt Liên híp mắt cười, tiểu bảo bối thật dễ nói chuyện.
Hi Hoa nhìn hắn cười cũng không tự chủ cười nhẹ một cái.
Một chút lại hỏi: "Ngươi bây giờ đã lên kế hoạch gì tiếp theo chưa?"
"Ta cũng muốn rà soát một lượt ở Long giới để xem có gian thần nào không.
Sau đó sẽ đến Thiên Cửu chỉnh đốn lại công việc ở đó."
Hi Hoa gật đầu, lại nói thêm: "Hôm trước ta nghe phụ thân nói Thiên Cửu đã bắt rất nhiều gian thần cấu kết với Lạc Tịnh Hương để tung oai, tất cả đã bị xử phạt theo đúng thiên quy.
Nếu ngươi đến cổng Nam Thiên Môn sẽ thấy một bảng tên gian thần treo ở đó, ngươi cũng nên nhìn qua để tránh sau này có đụng mặt thì biết."
"Có ai đặc biệt không?"
"Ôn Khương, Tịch Nhan."
Chén trà đưa lên miệng Nguyệt Liên chợt dừng lại, hắn chậm rãi nói: "Ta không nghĩ Tịch Nhan vì Lạc Tịnh Hương mà chạy trốn tội."
"Ừm..
ta nghĩ sau hắn còn có người khác hoặc là tất cả mọi chuyện này đều do một tay hắn điều phối bên trong, Lạc Tịnh Hương chỉ là cái màn che chắn.
Hôm ở Côn Luân sơn hắn mơ hồ thừa nhận thân phận thật của hắn là một yêu thú ở địa ngục."
Nguyệt Liên ngạc nhiên, như vậy thì tên Tịch Nhan này mới khó đối phó, ẩn dấu ma khí lâu như vậy còn ở cạnh Thiên Đế suốt mà không bị phát hiện ra cũng thật khâm phục.
Hi Hoa lại nói, vẻ mặt khó hiểu: "Nhưng ta cũng không hiểu được ý định của hắn, hắn muốn Mảnh Đồng Lô Hồng Liên nhưng giống như đối với ta là cầu xin, không phải là tranh giành."
"Vì đơn giản hắn không dám ra tay với ngươi.
Huống hồ ngươi đã từng trấn Đồng Lô Hồng Liên một vạn năm, khả năng dựa vào Đồng Lô Hồng Liên để đánh nhau thì ngươi vẫn trên cơ hắn."
Hi Hoa thấy Nguyệt Liên nói cũng đúng, hắn e ngại chuyện này cũng phải hoặc hắn còn có mưu mô khác mà không thể gây chiến ngay bây giờ.
"Vậy còn Ôn Khương, là do lão giấu Đồng Lô Hồng Liên hay là ỷ quyền tác oai? Lạc Tịnh Hương có họ hàng với lão, dính vào là chuyện cũng đương nhiên."
"Là cả hai nhưng đều xét theo nhiều khía cạnh.
Ôn Khương có góp vài công ích nên vẫn thoát tội chết, hiện đang bị giam ở Thiên lao.
Sau chuyện Côn Luân sơn tất cả các tộc của tứ hải bát hoang đều lâm vào tình trạng hoảng loạn.
Sắp tới Hoa giới phải phân phát một số lượng lớn lương thực nếu lúc đó Vương thành Hoa giới không đủ ăn, vẫn mong Đế Long thương tình mà bao nuôi."
Nguyệt Liên chống tay lên má, mặt đối mặt với Hi Hoa nói: "Bổn Đế Long ta trước nay lòng dạ hẹp hòi, chỉ có thể nuôi ngươi được một kiếp này thôi."
Hi Hoa bật cười nhéo má hắn, về khoảng này y tin chắc Nguyệt Liên sẽ không từ chối mình.
Vài ngày sau khi cơn mơn thanh rửa kết thúc, Hoa giới như được rửa đi một lớp bụi bẩn mà trở nên rực rỡ màu sắc và tươi tắn hơn, theo lệnh ban bố từ vương thành, các hoa tiên đều chăm chỉ làm việc.
Nhã Hiên sau khi xem xét số lượng đài sen hái xuống xong liền trở về, nào ngờ vừa mở cửa liền phát hiện Hồng nhi đang ngồi trên bàn đùa giỡn vui vẻ với một người ở ngoài cửa sổ.
Nhã Hiên thở ra, từ khi đưa Hồng nhi về tiểu trang thì cũng là lúc tiểu trang xuất hiện thêm một vị khách.
Y có ý mời vào trong ngồi nhưng hắn liền phẩy tay từ chối.
Mà mỗi khi y trở về thì hắn sẽ rời đi, có những lúc y cố tình về trễ để hai người có thêm thời gian ở cạnh nhau hơn.
Vì vậy nên đã hình thành một thói quen cho tiểu Hồng nhi.
"Dạ ca ca sẽ đi sao? Huynh khi nào sẽ lại đến thăm ta."
"Nếu rảnh sẽ đến thăm đệ.".
Dạ Tập Huyền dùng ngón tay xoa đầu Hồng nhi.
Hồng nhi chỉ lớn bằng bàn tay của hắn nhưng đã hoạt động nói chuyện giống như người trưởng thành, cũng không biết sợ người lạ là gì.
Dạ Tập Huyền hướng Nhã Hiên chào rồi biến mất, Hồng nhi lại ngồi bên cửa sổ ngóng theo:
"Hồng nhi, Dạ ca ca rất tốt sao?"
"Rất tốt ạ.
Huynh ấy không hại ai cả."
Nhã Hiên kéo ghế ngồi cạnh nơi Hồng nhi ngồi, trông theo hướng nhìn: "Vậy thì tốt!".
Hồng nhi ngoái cổ nhìn Nhã Hiên rồi nở nụ cười: "Người cứ tin ta, huynh ấy cực kì tốt."
Nhã Hiên phì cười nâng Hồng nhi trên lòng bàn tay rồi nói: "Vậy thì hãy cố gắng tu luyện cho tốt.
Có cơ duyên gặp lại một lần nữa trong đời là rất may mắn rồi thế nên phải biết nắm bắt."
"Ừm..
Nhã Hiên tiên tử nói gì cũng đúng, Hồng nhi sẽ luôn ghi nhớ."
Nhã Hiên cười hiền dịu, đứa bé này tuy là y sinh ra nhưng bản chất đã là một vị thần tiên viễn cổ chí kim, đối mặt với đứa bé này, y thật không biết phải dùng kính ngữ gì để nói chuyện nữa.
"Đến giờ ăn rồi, chúng ta đi dùng bữa thôi."
Trong một buổi sáng tinh sớm tiếng chuông Đông Hoàng sau bao ngày im lặng bỗng vang lên đánh động mọi thứ, tiếng chuông đầy bất thường từng âm dồn dập khiến nhiều nơi rung chuyển.
Dương Tử vội vã chuẩn bị quan bào cho Hi Hoa lo lắng: "Điện hạ, tiếng chuông nghe thật lạ, không phải là xảy ra chuyện nữa chứ.
Chút nữa người đến nếu có chuyện thì nhớ phải bảo vệ mình."
"Căn dặn người trông chừng nơi trồng lương thực."
Hi Hoa đội phát quan xong rồi rời khỏi Hoa giới đến Thiên Cửu.
Y chỉ vừa trở về từ Long giới ngày hôm qua, những tấu sớ vừa xem qua một nửa nhưng y cảm thấy mọi thứ đang mất dần sự yên ổn.
Từ Hoa giới đến Thiên Cửu mất một nén nhang, y đang cưỡi mây với tốc độ không nhận ra hình dạng, không biết Nguyệt Liên đã đến chưa.
Đáp xuống Nam Thiên Môn thì đã có nhiều thần tiên đứng bao quanh phía ngoài, thấy y đều cúi người hành lễ.
"Tham kiến Xuân Thần."
"Miễn lễ.".
Hi Hoa đi qua cổng liền có hai vị thần quân chạy đến đi sau y, đây là hai vị thần quân trong điện Xuân Thần của y, ngày ngày thay y cai quản điện khi y không có mặt.
"Điện chủ, Thiên Đế vừa ban một tấu sớ xuống điện Xuân Thần.
Là luận việc chiến ạ!"
Hi Hoa nhíu mày, quả nhiên phía quỷ dơi tộc đã có hành động sớm nên Thiên Đế mới đề ra chiến thư này.
Bỗng dưng phía sau co tiếng gọi mình, ngoảnh lại thấy Phượng Minh cùng Kính Văn đi vội đến, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng.
Phượng Minh gấp chiếc phiến vội nói.
"Đến Hình Đài trước đi, Thiên Đế cùng Vạn Uyên đang ở đó."
"Hình đài?".
Hi Hoa ngạc nhiên hỏi
Kính Văn gật đầu nói: "Hôm qua trong Thiên lao có dị biến, người Dơi tộc đột nhập vào Thiên lao hạ độc.
Không biết họ hạ độc gì lại khiến các thần tiên đều biến thành quái tiên."
Hi Hoa không rõ về các dạng biến dạng này, từ dưới chân đài đã nghe từng tiếng gào thét nhức tai giống như tiếng quái thú vậy.
Khi bước qua cổng, Hi Hoa mới trợn mắt nhìn lên, trước mặt là những người quỷ không ra quỷ, thần không ra thần, đôi mắt đen hõm không thấy chút trắng, da tái tím còn xuất hiện những đường máu đen nổi trên đó, răng và móng tay đều nhọn hoắt, nhỏ ra những dịch xanh phát mùi.
Nhìn qua phục trang thì đa phần là các tù binh còn lại đều là binh tướng gác Thiên lao.
Dưới sự trấn áp của Hình đài, họ la hét đau đớn, có giẫy giụa có điên loạn, nếu ai không có tinh thần e là bị dọa đến ngất xỉu.
Phượng Minh run giọng nói: "Đây là lần đầu ta thấy, nó còn kinh khủng hơn là bọn quỷ tộc sống dậy."
Kính Văn lắc đầu nói: "Quả thật rất độc ác..
ây, Thủy Thần, đến rồi sao?"
Nguyệt Liên bước lên bậc thang, chính hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.
"Là bọn chúng làm sao?"
"Ừm, bắt được một tên nhưng đã tự bạo rồi, không tra ra gì cả."
Phượng Minh hướng đến phía đám mây trên cao rồi nói: "Chúng ta lên trên thôi."
Kính Văn và Phượng Minh đi lên trước.
Nguyệt Liên đi đến nhìn Hi Hoa hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hi Hoa hướng nhìn đám chúng tiên dưới chân đài, luôn cảm thấy có gì đó rất lạ: "Nguyệt Liên, lúc nãy ngươi đi lên là ở dưới đó có nhiều người vậy rồi sao?"
"Ừm, một vị thần quân bên ta báo rằng nên đến Hình đài, lúc ta đến đã thấy mọi người đứng tập trung ở đây rồi."
Lúc nãy Hi Hoa lên thì chỉ có vài ba người ở đó, bây giờ sao lại tập trung nhiều như vậy, nét mặt nhìn cũng rất khó coi.
Hi Hoa chợt nghĩ những người này thật lạ, vẫn nên để ý hơn.
Hi Hoa theo Nguyệt Liên lên tầng mây cao cùng các thần sư khác.
Từ trên cao nhìn xuống thật hỗn độn.
Vạn Uyên chậm rãi nói: "Trên người họ không có ma khí, e là độc dược ngấm vào máu vào nguyên căn."
"Nhưng họ vẫn còn nội lực, ta thấy họ dùng nó chắn lại hoàng hỏa."
Phong Thần nắm kiếm tức giận, nàng hận những kẻ ra tay tàn ác như vậy.
Đây là khiến họ sống không được mà chết cũng không xong mà.
Thiên Đế giơ tay lên ý bảo dừng hành hình.
Đạo hoàng hỏa liền biến mất, tiếng gào thét theo đó cũng nhỏ dần đi.
Phượng Minh nắm chiếc phiến, hỏi: "Nếu còn giữ căn nguyên thì họ có thể là đang bị điều khiển ý thức.
Họ biến thành dạng này có phải là đang đánh lừa chúng ta không?"
Thiên Đế thở dài hướng Hi Hoa nói: "Xuân Thần, thần có thể thử cách làm họ thanh tỉnh được không?"
"Thần sẽ thử." Hi Hoa rời đám mây đáp xuống Hình đài, bao quanh họ đều là chướng khí nên họ không thể ra được.
Hi Hoa hướng lên trên nói: "Bỏ chướng khí."
Nguyệt Liên tiến đến rìa đám mây, kĩ càng quan sát để có thể giúp Hi Hoa khi bị tấn công.
Hi Hoa ấn thuật, một trận pháp mở ra.
Chướng khí biến mất, họ gầm gừ một tiếng rồi đồng loạt muốn chạy trốn.
Nguyệt Liên niệm chú, lập tức đôi chân của họ liền bị khối băng bao lấy.
Hi Hoa thừa cơ thi triển trận pháp, đợi một lúc y thu hồi về rồi rời khỏi Hình đài.
Nguyệt Liên thu thuật, lớp chướng khí liền hiện ra giam họ lại.
"Thần vừa xem qua, thần thức của họ đều trống rỗng, e là đã mất hoàn toàn ý thức.
Thần có thử tạo lại những hình ảnh tương đối quen thuộc nhưng đều vô ích.
Mong hướng giải quyết từ Thiên Đế."
Thiên Đế thở ra não nề rồi nói: "Trước hết cứ giam giữ có canh chừng nghiêm ngặt, đợi một thời gian ngắn xem có biểu hiện gì không rồi tính tiếp, nhưng người tiếp xúc ở Thiên lao cũng phải tra và theo dõi.
Bây giờ các thần trở về Lăng Tiêu điện chờ trẫm."
Mọi người hành lễ rồi rời đi, lúc đi qua đám thần tiên, Hi Hoa có quay nhẹ lại nhìn, ánh mắt vô cùng hoài nghi.
"Họ có vấn đề gì sao?"
Nguyệt Liên dùng truyền âm thuật nói, Hi Hoa trầm mặt đáp lại: "Từ lúc lên hình đài, ta luôn có cảm giác ai đó cứ nhìn chằm chằm vào ta nhưng ta không tìm được ai hoài nghi cả."
"Trực giác thần tiên luôn nhạy bén hơn, nếu ngươi cảm thấy như vậy thì nên thử nghiệm một chút." Dứt lời Nguyệt Liên kéo Hi Hoa đi trước mình, trường bào và thân hình của hắn đủ che hết mọi tầm nhìn từ phía sau.
Hi Hoa chợt ngẩng cổ nói: "Không còn cảm giác nữa, vậy là có người theo dõi ta."
"Ừm, trước hết cứ giả vờ không quan tâm, ta sẽ nhờ hai vị thần quân tra xét."
Mọi người cùng nhau đến điện Lăng Tiêu ngồi đợi, còn có cả những thượng thần các tộc khác cũng đến, không khí bàn luận tuy nhỏ nhưng cũng rất sôi nổi.
Hi Hoa ngồi ở án của mình ngầm nghe ngóng xung quanh, y không đến Thiên Cửu cũng lâu nên cũng muốn nghe chút gì đó mới mẻ nhưng chung quy đều gói gọn những vấn đề báo loạn hiện nay.
Được một lúc thì Thiên Đế đến, ngài sau khi cho miễn lễ liền nói về chuyện luận chiến.
Hai hôm trước đã phát hiện được hành tung của tộc Quỷ dơi thế nên ngài muốn tìm và tiêu diệt chúng để tránh hậu quả sau này.
Huống hồ trong tay Lạc Tịnh Hương còn giữ một mảnh Đồng Lô Hồng Liên, nếu lỡ bà ấy có ác ý dùng nó làm việc xấu thì rất khó đề ngăn chặn.
Trong điện có nhiều luồn ý kiến khác nhau, có người đồng ý nên chiến tức thời nhưng có người lại e ngại đó là tìm nơi trú ngụ quá dễ dàng, đó có thể là cái bẫy.
Đương nhiên chuyện này không nên chậm trễ nhưng cũng không nên ẩu tả, thứ cần nhất bây giờ chính là đề ra chiến lược ngầm nên sau khi thượng nghị kết thúc, Thiên Đế đã họp các thần sư, Vạn Uyên và vài vị thánh thần lại bàn luận chiến thuật.
Cứ như vậy vài ngày trôi qua, Hi Hoa được phân phó ở lại theo dõi chuyện thần tiên bị hạ độc còn Nguyệt Liên lại phải lãnh đạo đội quân theo Vạn Uyên công phá nơi ẩn náu của tộc Quỷ dơi, tưởng rằng có thể có chút thời gian cạnh nhau, nào ngờ lại phải xa cách.
Nghe nói nơi đó nằm sâu trong nơi hoang tàn không có thần tiên nào cai quản, không khéo phải rất lâu mới gặp lại.
Hi Hoa ngồi bên cạnh hồ thở dài buồn chán, vị thần quân sắp xếp lại tấu sớ cho Hi Hoa bày lên trà quả xong rồi hỏi bao giờ y đến Thiên lao.
Hi Hoa cũng không gấp rút chuyện này, ít nhất phải đợi thanh tẩy toàn bộ Thiên lao y mới có thể đến, thời gian bây giờ vẫn nên nghiên cứu về nó trước tiên.
Thần quân xong việc thì rời đi, Hi Hoa lấy một quả sơn trà ăn, đây là loài quả có nhiều ở điện của Phượng Minh, mùi vị trồng ra cũng quá đặc trưng.
Xem ra Thanh Thanh đã thu hoạch nó thay cho Phượng Minh rồi, đúng là không phí của trời.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Hi Hoa ngoảnh lại liền thấy Nguyệt Liên.
"Bàn xong việc rồi sao?"
"Ừm.".
Nguyệt Liên ngồi xuống cạnh Hi Hoa, Hi Hoa rót trà cho hắn uống kèm theo quả sơn trà đã bóc sẵn.
Nguyệt Liên bật cười nói: "Ngươi lại đến thu hoạch sơn trà giúp Phượng Minh sao?"
"Không phải, là Thanh Thanh, từ khi nàng ấy về thì mọi trái cây ở điện Hỏa Thần đều gửi sang đây."
Nguyệt Liên nghiêng đầu ngạc nhiên: "Thanh Thanh? Ta chưa từng nghe qua! Là tiên nga mới của Phượng Minh hay sao?"
Hi Hoa suy tư: "Ta cũng không biết nàng ấy có phải là tiên nga của Phượng Minh không nữa.
Lúc trước nàng ấy theo về là giúp Kính Văn trông chừng Phượng Minh."
Nguyệt Liên một lần ngậm hết một trái, lại hỏi: "Là nữ tử ở cùng ngươi dưới nhân gian lúc làm nhiệm vụ sao!".
Hi Hoa vẫn thản nhiên gật đầu, nhưng sơn trà chưa vào miệng, bên tai truyền đến tiếng bõm rõ to, Hi Hoa giật mình nhìn trái sơn trà bị vứt thô bạo xuống hồ, Nguyệt Liên thì mặt đã đen như than trầm ngâm nhìn trời rồi.
Hi Hoa vội phân bua: "Nhưng ngươi đừng nghĩ bậy bạ.
Thật sự nàng ấy luôn ở dạng một con vẹt nhỏ ngủ trong lồ ng treo ở cây ngoài trúc xá.
Không hề có việc ở cùng nhau, từ khi có Phượng Minh đến thì nàng mới ở hậu viện nhưng mà là có Phượng Minh..
Là có Phượng Minh, không phải một mình ta.
Này ngươi nhìn ta..
Nguyệt Liên."
"Ngươi muốn ta ghen đến nghẹn sao, ở trong nhà hay ngoài sân đều không được!"
Nguyệt Liên véo hai má Hi Hoa đến đỏ mới buông tay.
Hi Hoa xoa má ủy khuất, Nguyệt Liên thật hung bạo.
Hi Hoa lại nhỏ giọng nói:
"Vả lại trước đó Phượng Minh cứu nàng một mạng nên nàng mới tìm tới ta xin ít linh lực để trả cho huynh ấy.
Đều là ý tốt cả, nàng ấy biết ta là chậu có hoa rồi, ngươi đừng ghen với nàng ấy."
Hi Hoa thành thành thật thật cười với Nguyệt Liên, nét mặt hắn cũng có phần giãn ra.
"Tiểu mỹ nhân! Ta đến thăm ngài nè!"
Thanh Thanh xách váy chạy vào theo sau là Phượng Minh và Kính Văn.
Thanh Thanh sà xuống ngồi cạnh Hi Hoa vừa bày lên bàn vừa nói: "Hôm nay ta vừa được Hỏa thần cho rất nhiều nguyên liệu nên nấu ít đồ ăn mang cho ngài, bánh trái hoa quả đều có, ngài ăn đi, cái này ta nấu riêng cho ngài đó."
"..."
"..."
"Sao điện của ngài lạnh quá vậy, ngài không sợ bị cảm lạnh sao? Để chút nữa về ta sẽ may áo choàng cho ngài."
Hi Hoa cứng ngắc người nhìn đám đồ trước mặt, đằng sau lại cảm nhận đằng đằng sát khí.
Vị cô nương à, có biết hũ giấm đằng sau rất khó đánh bay mùi không.
Sao hôm nay lại tốt bụng nấu riêng cho ta vậy.
Phượng Minh hoảng loạn nhìn tách trà trên tay Nguyệt Liên vỡ vụn liền nhanh chóng kéo Thanh Thanh đứng cách xa Hi Hoa mắng nhỏ.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao, muốn đốt nhà hả?"
Thanh Thanh ngây ngốc không hiểu, lại nhìn qua Nguyệt Liên, lại nhìn Hi Hoa, lại nhìn hai ngọc bội giống nhau đều đeo trên hông hai người, nàng liền nhảy dựng vội vã xin lỗi: "A là ta đáng chết, Hi..
Hi phu nhân..
ta chỉ là con vẹt muốn đền ơn báo đáp tuyệt không muốn đốt nhà ai."
Nguyệt Liên nâng mắt bình thản nói: "Nhìn bánh rất ngon."
"Không ngon không ngon..".
Thanh Thanh vã mồ hôi núp sau Phượng Minh.
Kính Văn bật cười ngồi xuống uống trà.
Hi Hoa cười nói: "Đa tạ ý tốt của ngươi!"
"Haha..
không dám..
không dám."
Phượng Minh vội giải tán không khí lạnh lẽo: "Thôi nào, thôi nào.
Đi vào chính sự đi.
Hôm nay Thanh Thanh đến có chuyện muốn nói với đệ."
Thanh Thanh ngồi đằng sau Phượng Minh nói: "Ta nghe nói ngài chuẩn bị đến Thiên lao để tìm hiểu độc dược đó.
Qua sự miêu tả của Phượng Minh Tinh quân thì ta có nhớ lại đã từng gặp qua hiện trạng này, mong sẽ giúp được phần nào cho ngài."
Thanh Thanh lấy trong tay áo ra một cuốn sổ rồi nói: "Cách đây vài năm về trước ta có bay qua một cấm địa bị bao bọc bởi chướng khí.
Nơi đó ta đã tận mắt chứng kiến có vài tên không rõ mặt mũi trích nhựa của một cây cổ thụ, sau đó cho vào ít ma khí rồi thử nghiệm trên một con thỏ tiên.
Kết quả là con thỏ biến dạng thành con quái thú, đôi mắt đen bự, da dẻ tím bầm trông rất hung tợn.
Ta đã vẽ lại nó vào đây này."
Hi Hoa nhận lấy rồi mở ra xem.
Nguyệt Liên lướt nhìn qua bỗng ngỡ ngàng: "Sinh Linh Mộc."
Mọi người nhìn Nguyệt Liên, Nghe đến Sinh Linh Mộc, Hi Hoa cũng chợt nhớ ra.
Cách đây vài năm sau khi y trở về thì Nguyệt Liên đã dùng quả của cây này để tìm tư liệu đã mất giúp y, quả nhiên qua hình hài nhìn rất quen thuộc.
Hi Hoa hỏi Thanh Thanh: "Nơi cấm địa đó là chỗ nào?"
Thanh Thanh lắc đầu nói: "Lúc đó ta bị lạc đàn nên không biết, chỉ nhớ nơi đó núi trập trùng, hỗn khí phức tạp, hình như là hướng Tây.
Thứ duy nhất nhớ được là cách đó có một ngọn núi có tới ba đỉnh, phủ trên đó là lớp tuyết trắng trong rất hùng vĩ."
Kính Văn xoa cằm nói: "Ta có xem qua bản đồ tứ hải bát hoang, nói về ngọn núi ba đỉnh thì đúng là có nhưng nó không thuộc sự cai quản của thần tiên nào cả."
Hi Hoa suy tư rồi hỏi Nguyệt Liên: "Nếu như Sinh Linh Mộc có thể xuất hiện ở đó vậy nơi đó khí trời sẽ rất lạnh và ẩm ướt, có đúng không?"
"Ừm..
Sinh Linh Mộc ưa nước và ưa lạnh, không thích ánh sáng mạnh.
Nhưng hướng Tây kia lại phủ tuyết như vậy, khả năng nó mọc ở đó cũng không ngoại lệ.
Chỉ là ta chưa nghĩ đến Sinh Linh Mộc có nhựa độc.
Ở Long giới, cây này không hề có, cùng lắm chỉ là ít nhựa sau khi hái quả, nhưng nhựa đó không có độc."
Phượng Minh xem lại hình ảnh phác họa của Thanh Thanh, nói: "Hoặc là nó không phải Sinh Linh Mộc, có thể chỉ giống nhau về hình dạng mà thôi."
"Ta cũng nghĩ là vậy."
Cả ba người cùng đồng thanh rồi lại chìm vào trầm tư của mình.
Thanh Thanh day góc áo rồi nói: "Ta cũng không chắc phác họa nó hoàn toàn đúng nhưng hậu quả do nhựa nó gây ra rất giống.
Có thể là do ma khí chúng cho vào nữa."
"Có thể là thế.".
Hi Hoa gật gù rồi nói:
"Vậy thì ta sẽ nhờ người của ta ở Hoa giới tìm hiểu qua xem.
Nếu thật sự có, ta cũng muốn đến đó thử xem sao."
Nguyệt Liên nhíu mày nói: "Trước hết phải tìm hiểu kĩ càng đã.
Nơi đó không rõ địa hình, ngươi đến đó có khi gặp chuyện không may.
Ta nghĩ ngươi nên thử trước với Sinh Linh Mộc ở Long giới, nếu không có gì thì hãy cho người đến nơi đó tìm kiếm."
"Ừm, cũng được! Đến lúc đó Thanh Thanh, ngươi đi với ta đến xem nó có giống với loài cây đó hay không!"
Thanh Thanh gật đầu, cả người vẫn còn chút e dè người đằng sau.
Phượng Minh uống một ngụm trà rồi chợt hỏi: "Các ngươi bao giờ đến Long giới?"
Mọi người thống nhất sẽ ngay lập tức đi, Kính Văn vui vẻ nói: "Vậy mọi người đi đi, ta còn ít tấu sớ phải làm sớm để dâng cho Thiên Đế."
Nguyệt Liên gật đầu phẩy tay.
Đến khi Kính Văn rời đi, Nguyệt Liên lại khoanh tay, vẻ mặt khó hiểu.
Hi Hoa đi cạnh hắn thấy hắn trầm tư liền hỏi hắn bị làm sao, không lẽ còn vì chuyện của Thanh Thanh.
Nguyệt Liên lắc đầu đáp:
"Ta chỉ thấy lạ.
Phượng Minh và Kính Văn hình như không còn vui vẻ như trước nữa.
Tuyệt tình đến vậy rồi sao?"
Hi Hoa cười không nói, không phải là tuyệt tình mà là đang cố giữ khoảng cách để người còn lại có thể hạnh phúc.
Chuyện của hồ Thải Vi cũng đã bị phanh phui, vị hôn thê của Kính Văn cũng chạy trốn đằng nào không rõ, hôn ước vì thế cũng hủy bỏ nhưng có lẽ Phượng Minh chưa biết chuyện đó.
"Nguyệt Liên, ngươi nói ta nghe xem.
Ngươi là bằng hữu tốt của Kính Văn, huynh ấy có từng tâm sự với ngươi về tình cảm suy tư của huynh ấy không?"
Nguyệt Liên như nhớ lại vài điều rồi nói: "Nếu thật sự muốn hắn nói rõ tâm tư của y thì ta nghĩ chỉ có thể để y say mới thành thật trả lời.
Lần đó Phượng Minh say khướt đem mọi tâm tư nói ra, tuy Kính Văn ngoài miệng không có gì nhưng ta chắc trong lòng hắn đang bị lay động.
Phượng Minh là một con người phóng khoáng, yêu giao tiếp còn Kính Văn lại trầm tĩnh thích chốn yên tĩnh.
Hai người hai lối sống khác nhau nhưng đôi khi lại rất thu hút nhau.
Ngươi xem một người như Kính Văn lại cam chịu được tính tình của Phượng Minh, ngày đêm gạch bỏ tội lỗi, lời hắn nhờ vả, y không ngại sai thiên mệnh để sửa đâu.
Chỉ là Kính Văn là thần tiên lớn lên trong gia thế trọng đạo và quản giáo nghiêm khắc, nói tóm gọn là con cái không được cãi phụ mẫu, thế nên liên hôn trước kia dù không muốn y vẫn phải thực hiện, thế nên đối với Phượng Minh làm bằng hữu sẽ tốt hơn."
Hi Hoa thở dài: "Cũng đúng.
Nếu không có mối hôn sự này thì sẽ có mối hôn sự khác.
Chỉ tiếc yêu nhau mà không đến được với nhau thật uổng phí duyên trời."
Nguyệt Liên gật đầu, tay vội khoác vai Hi Hoa nói: "Thế nên mong tiểu bảo bối của ta yêu ta thật sâu đậm để tránh phải uổng phí một người vợ như ta đó nha."
Hi Hoa cười mỉm, nói nhỏ với Nguyệt Liên: "Của trời cho không thế phí, vừa hay Yêu ngươi chính là không phí của trời cho.
Ta rất được trời ưu ái.".