Cho đến khi không nhìn thấy được bóng lưng nhỏ nhắn của An Vũ Hiên nữa, lúc này, Miên Dương mới từ sau bụi hoa đi ra. Nhìn quanh một hồi, y liền nhấc chậu hoa đặt ở bên cạnh lên, không chút do dự đập nát nó.
‘Choang’
Âm thanh rất lớn, chỉ cần là người ở xung quanh đây, nhất định đều sẽ nghe thấy được, càng đừng nói chi là một người luyện võ như An Mạc Diễn.
Cho nên, theo tiếng kêu thảm của nữ tử đột ngột im bặt, An Mạc Diễn đã nhanh chóng rời khỏi phòng. Mà gần như cùng lúc, nhìn thấy bóng dáng của lão xuất hiện ở cửa, Miên Dương cũng đã lập tức xoay người bỏ chạy.
Chỉ có điều, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, y vẫn là ngoái đầu, nhờ vào âm đồng cùng nguyệt quang, rốt cuộc cũng đã mơ hồ thấy được vị phụ thân trong truyền thuyết của An Vũ Hiên này.
Tại sao lại nói là ‘mơ hồ’?
Bởi vì không biết vì cớ gì, khuôn mặt của lão đã giống như bị phủ lên một tầng sương mù, căn bản không thể nhìn thấy được.
So với khuôn mặt của lão, thứ làm Miên Dương cảm thấy sợ hãi hơn lại là cơ thể cao lớn, cường tráng, cùng với từng khối cơ bắp cuồn cuộn mà ngoại bào đều không thể che giấu được kia.
Kẻ này thật sự là người sao? Đây rõ ràng là quái vật mới đúng!
Cũng không biết lão ta làm sao lại có thể sinh ra được một mỹ nam tử cao quý xuất trần, đẹp tựa thiên tiên…khụ khụ, như phu quân nhà y.
Nói đến đây, thật sự là phải đa tạ công chúa đại nhân, nếu không phải là gen của bà quá trội thì hiện tại…
Tưởng tượng đến hình ảnh một An Vũ Hiên lưng hùm vai gấu, vạm vỡ như một gò núi đứng trước mặt mình, Miên Dương liền rùng mình một chút, vội vã ném hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Thật là đáng sợ…
Có hơi ngoài ý liệu chính là, khi nhìn thấy Miên Dương, An Mạc Diễn lại không hề gào thét hay nói bất kì điều gì, việc duy nhất mà lão làm đó chính là từ trên giá đỡ binh khí cầm lấy một thanh trường thương, im lặng truy sát.
Tốc độ của An Mạc Diễn rất nhanh, tựa hồ còn có khinh công, gọi là vượt nóc băng tường cũng không quá đáng. Hơn nữa, bởi vì quen thuộc với phủ đệ này, nên so với một kẻ lần đầu xông vào, không biết đường đi, chỉ có thể chạy loạn như y, lão hiển nhiên lại càng linh hoạt hơn nhiều.
Thế nhưng, dù cho tay chân luống cuống, Miên Dương vẫn luôn giữ được một khoảng cách nhất định với An Mạc Diễn, khiến cho lão cũng dần dần trở nên cuồng bạo.
Dù sao, mèo vờn chuột tuy rằng rất thú vị, nhưng nhìn thấy con mồi một mực chạy ở trước mắt mình, có đuổi thế nào cũng đuổi không kịp, vẫn khiến người ta cảm thấy rất bực tức, lòng kiên nhẫn đều chầm chậm tan biến không còn gì.
Cảm nhận được sát khí bắt đầu ẩn hiện của người sau lưng, Miên Dương cũng không hoảng hốt, trái lại, dưới chân chỉ giống như bôi mỡ, càng chạy càng nhanh.
Nói đi phải nói lại, thật sự phải cảm ơn kỹ năng ‘Chạy trối chết’ mà hệ thống ban thưởng đó. Nghe vào không đáng tin cậy, nhưng vào giây phút trọng yếu như thế này, vẫn mang tới trợ giúp rất lớn cho y.
Quả nhiên, đánh không thắng cũng không sao, chỉ cần chạy nhanh hơn đối phương là được.
Miên Dương có cảm giác, bây giờ, chỉ cần chính mình cố gắng thêm một chút, nhất định sẽ có thể dễ dàng cắt đuôi đối phương.
Tiếc rằng điều y muốn cũng không chỉ đơn thuần là bỏ chạy, mà là dẫn lão đi đến một nơi càng xa càng tốt, tranh thủ thời gian cho An Vũ Hiên và ca ca hắn.
Càng chạy, Miên Dương lại càng thêm khổ cực, bởi vì không chỉ phải tránh cho mình bị bắt, mà còn không dám chạy quá nhanh, sợ người phía sau đuổi theo không kịp, làm mất dấu của mình.
Tuy rằng có kỹ năng phù trợ, nhưng thể năng của Miên Dương hiện tại vẫn không chống đỡ nổi trong thời gian dài như vậy.
Không biết trôi qua bao lâu, An Mạc Diễn truy đuổi một hồi cũng đã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Nhận thấy người phía sau đang không ngừng cách xa, tựa hồ là không muốn đuổi tiếp nữa, chuẩn bị quay về tìm mẫu thân của An Vũ Hiên, Miên Dương rốt cuộc cũng gấp gáp rồi, cuối cùng quyết định đổi sách lược, liều một phen.
Vừa rồi nhìn như chạy loạn, nhưng trên thực tế, Miên Dương vẫn luôn cố tình ghi nhớ đường đi và khung cảnh xung quanh mình.
Sau khi xác định bản thân đã chạy đúng hai vòng quanh vương phủ, giây phút vượt qua ngã rẽ, y đã không chút do dự xông vào trong cổng vòm ở phía bên phải, tiến nhập một tiểu viện hẻo lánh, mọc đầy cỏ, không một ánh đèn.
Miên Dương vừa tiến vào, cơ thể cũng đã giống như quỷ mị, lập tức trốn vào trong góc khuất, triệt để hòa vào bóng đêm, không thấy bóng dáng.
Bị một loạt động tác của Miên Dương làm ngây người, An Mạc Diễn liền vội vã đuổi theo. Lòng nghi kị chậm rãi tan biến, chút hứng khởi khi tìm kiếm con mồi kia cũng đã lần nữa được câu lên.
“Trốn đến nơi nào rồi?”
Thân thể cao lớn của An Mạc Diễn bước qua cổng vòm, trong nháy mắt liền khiến sân nhỏ vốn chật hẹp càng trở nên đè nén hơn.
An Mạc Diễn nhận ra nơi này, tiểu viện tồi tàn này trước kia đã từng là nơi ở của hạ nhân trong phủ. Bởi vì hư hại quá nghiêm trọng nên mới dần trở nên hoang phế, không còn người quét dọn.
Cỏ trong viện mọc rất cao, thậm chí sắp vượt qua đầu gối. Cây cối cũng mọc xum xuê, không ai cắt tỉa, lúc này lại trở thành thứ cản trở tầm mắt của lão nhất.
“Rất tốt, để ta xem thử xem, trong trạch viện nhỏ bé này, ngươi có thể trốn được bao đâu.”
Âm thầm cười lạnh, An Mạc Diễn liền cầm theo trường thương, bắt đầu lùng tìm tung tích của Miên Dương.
Chỉ là, lòng tự tin của lão rất nhanh liền sẽ bị đánh nát, bởi vì, lão sẽ không ngờ được, Miên Dương là người chơi, hơn nữa còn sở hữu một loại kỹ năng, mang tên…
Trốn tìm.
**Bất ngờ chưa ông zà, 🐑 nhà ta chuẩn bị bật chế độ ảnh đế solo với ông nè.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT