Nhưng cô ta không sợ còn hỏi thẳng tới: “Anh dám khẳng định anh chưa từng có chút tình ý nào với em không?”
Thế mà thiếu niên ấy không đáp.
Sự im lặng này như một thanh kiếm sắc nhọn đâm xuyên trái tim Trác Mộng Nhan, cô đỏ ửng hai mắt lắc lắc đầu với Hoa Mỹ Cốt, sau đó cô như trốn chạy khỏi người ở trong căn phòng kia, bỏ chạy thật xa.
Trong phòng, Lôi Kình sửng người, bởi vì anh đang nghĩ tới câu hỏi này một cách nghiêm túc.
Tình ý gì đó anh nghĩ là không có, chẳng qua trong quá khứ có một lần, lần đó Lôi Thích Huyên tới căn hộ riêng của anh vì giận dỗi Lôi Phong, Lôi Kình mặc cô ta thích ở thì ở, tối đó cô ta dùng phòng tắm của anh đi ra, cả người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm.
Da thịt trắng nõn của thiếu nữ đều lộ ra, có vài giọt nước lăn dài từ tóc xuống cần cổ rồi lọt vào khe rãnh lấp ló.
Lôi Kình trước giờ chưa yêu ai, cũng chẳng thích nữ nhân nào, nhưng về phương diện tình d*c, anh thừa nhận anh đã xem phim đen vài lần, cũng đã mộng xuân, tức là anh có d*c vọng lớn đối với phái nữ.
Khi chứng kiến cảnh Lôi Thích Huyên không kiêng dè, ngại ngùng mà ăn mặc như vậy Lôi Kình ngẩn ra, trong người dâng lên một nguồn nhiệt nhưng không mãnh liệt.
Anh cau mày, không thoải mái lắm nhắc nhở: “Em mặc quần áo cho đàng hoàng.”
Nhưng Lôi Thích Huyên lại mang vẻ ngây ngô, cười tươi chạy tới ôm lấy anh thích chí nói: “Anh là anh của em mà, có gì phải ngại.”
Đó là giây phút khiến tâm tư Lôi Kình có chút hoảng loạn, nghe cô ta nói vậy, anh càng thấy bàng hoàng hơn, đúng vậy, cả hai là anh em họ trên danh nghĩa thì cần gì phải để ý đến chuyện này.
Từ đó Lôi Kình không còn thích Lôi Thích Huyên tiếp xúc gần với mình nữa, anh chắc chắn mình không có tình ý gì với cô ta, lần đó là bản năng tình d*c của đàn ông trỗi dậy mà thôi.
Hơn nữa khi ấy anh còn chưa gặp Trác Mộng Nhan.
Lúc này thoáng nhớ lại chuyện khi xưa, sắc mặt anh trầm xuống, anh dường như đoán được gì đó, đẩy cô ta ra khỏi người mình, đứng dậy, từ trên cao ngó xuống khuôn mặt sững sờ của cô ta.
“Lôi Thích Huyên, anh trước giờ coi em là em gái mà thương yêu nhưng không có nghĩa sẽ dung túng mọi chuyện em làm.
Chuyện quá khứ em cố tình quyến rũ anh, anh không muốn trách cứ nữa, nhưng từ bây giờ trở đi em nên nhớ anh chỉ yêu duy nhất mình A Nhan, đời này cũng chỉ cô ấy có thể khiến anh cam tâm tình nguyện.
Nếu quá khứ anh đã làm gì khiến em hiểu nhầm thì đây là lỗi của anh, anh cũng khẳng định luôn, anh chưa từng có tình cảm nào khác với em, từ nhỏ đến lớn em luôn là em gái của anh.” Anh chốt hạ câu cuối: “Đừng làm gì khiến A Nhan hiểu lầm anh, anh không muốn cô ấy buồn.” Dứt lời anh nhanh chân rời khỏi phòng mà những lời này Trác Mộng Nhan đều chẳng nghe, chỉ có Hoàng Yến Nhi và Lôi Phong vừa đến không lâu tình cờ trộm nghe được một chút.
Lôi Kình mở cửa, anh hơi nhăn mặt vì cửa không đóng kín, lại nhìn thấy hai người kia đã sớm xuất hiện.
Lôi Kình lạnh mặt trừng Lôi Phong: “Chú đã biết?”
Lôi Phong thở dài, không biết phải giải thích làm sao.
“Cháu cũng đừng trách con bé, tình cảm là thứ không cách nào kiềm chế.”
Chẳng muốn nghe thêm, Lôi Kình xoay người rời đi.
Thời điểm trở về khách sạn thì nghe Lý Vấn Hàn báo lại Trác Mộng Nhan và Hoa Mỹ Cốt đã về thành phố trước vì nhà Hoa Mỹ Cốt xảy ra chút chuyện.
Lôi Kình mím môi, gọi cho Trác Mộng Nha.
Cô vừa nghe máy anh đã hỏi: “Sao không nói với anh tiếng nào đã về?”
Trác Mộng Nhan đang trên taxi, trong ánh mắt đều chất chứa nỗi buồn phiền nhưng giọng nói lại không có gì khác thường: “Em vội quá, mải lo cho Mỹ Cốt nên…”
Lôi Kình không trách cô chỉ là bực bội, anh dặn: “Có gì thì gọi cho anh.”
“Được.” Xong cô cúp máy trước.
Dù không am hiểu lắm tâm tư phái nữ nhưng Lôi Kình cũng có linh tính Trác Mộng Nhan khác lạ, tiếc là suy đoán này chỉ thoáng qua vài giây rồi cũng bị mắc kẹt tại đó.
Hoa Mỹ Cốt ngó cô bạn đang rầu rĩ ngồi bên cạnh, thở dài một hơi: “Cậu nên hỏi rõ Kình ca, hai người yêu nhau một khi có khúc mắc sẽ không còn vui vẻ, thoải mái như ban đầu.”
Trác Mộng Nhan gật đầu nhưng không nói gì.
Có lẽ cô cần bình tĩnh suy nghĩ lại một cách cẩn thận.
Nếu anh ấy đã từng có tình ý với Lôi Thích Huyên thì nên hạn chế tiếp xúc mới đúng, vậy video cả hai ôm nhau như người yêu còn cả nụ hôn ở phòng bệnh, cùng với khoảnh khắc anh chần chừ không trả lời với câu hỏi mờ ám của Lôi Thích Huyên nói lên điều gì đây?
Cuối cùng vì không muốn tranh cãi với Lôi Kình cũng có thể nói cô đang cố tình trốn tránh, cô không nhắc đến chuyện liên quan đến Lôi Thích Huyên nữa.
Mà Lôi Kình cũng hoàn toàn giấu nhẹm đi.
Cô không biết nên nói anh quá vô tâm vô tư hay là anh không muốn cô hay chuyện giữa anh và Lôi Thích Huyên.
Và giữa cả hai đã bị Lôi Thích Huyên như một vật cản vô hình ngăn cách..