Lúc đi ngang qua một hội quán Gym & Fitness, Trác Mộng Nhan dừng chân, cô thấy trước cửa kính lớn dán một thông báo tuyển nhân viên lễ tân thu ngân.
Lễ tân còn thu ngân, xem ra công việc không nhẹ mà lương chắc cũng rất ổn nhỉ?
Cô không phải thiếu tiền, chẳng qua là tiền cô đang dùng là từ bố mẹ.
Vì cô kiên quyết trở về sống với bố mà bà đã cắt đi kha khá tiền sinh hoạt hằng tháng.
Trác Mộng Nhan cũng không muốn tranh cãi, dù sao đó cũng là tiền của bà ấy, cô không có quyền lên tiếng.
Cứ nghĩ sẽ có một cuộc sống an bình khi sống bên bố, nào ngờ ông cũng sắp có gia đình của riêng mình.
Còn đứa con là cô đây thì sao?
Sẽ có một ngày bọn họ không thể vì cô, không thể lo cho cô, vậy thì cô chỉ có thể cố gắng học cách tự lập sớm tránh để sau này xảy đến những chuyện không hay rồi trở tay không kịp.
Nếu họ tuyển partime thì Trác Mộng Nhan có thể đi làm được, còn nếu chỉ tuyển fulltime thì coi như cô không có duyên với hội quán này rồi.
Cô không có kinh nghiệm đi làm, thời gian lại không dư dả bao nhiêu, mang tâm trạng thấp thỏm bước vào trong.
Từ bên ngoài thông qua khung kính lớn đã loáng thoáng thấy khá đông đàn ông, phụ nữ đang tập luyện.
Hiện tại nhìn kỹ, Trác Mộng Nhan có chút xấu hổ, dù sao thì cô cũng da mặt mỏng, nhìn đàn ông để trần thân trên thế kia… một lời khó nói hết.
“Chào em, em muốn đăng ký tập Gym sao?” Nhân viên nữ nở nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi, trước đó còn quan sát một lượt từ đầu đến chân Trác Mộng Nhan.
Trác Mộng Nhan lắc đầu, nâng tay chỉ chỉ ra ngoài cửa, hắng giọng vài cái: “Ở đây đang tuyển nhân viên ạ?”
Nhân viên nữ tên Hoàng Thắm Ly hơi ngạc nhiên, trông qua dáng vẻ của cô bé trước mắt vẫn còn nhỏ lắm.
“Đúng là bên chị đang tuyển lễ tân thu ngân, nhưng mà… không tuyển trẻ vị thành niên.”
Trác Mộng Nhan nuốt nước miếng, cô thế mà quên mất một số nơi chỉ tuyển người đủ 18 tuổi trở lên.
Đúng lúc này điện thoại nội bộ ở quầy lễ tân reo, Hoàng Thắm Ly bảo Trác Mộng Nhan chờ chị một lúc.
“Không… cô bé đến xin việc… đúng vậy… chị hiểu rồi…được.” Cúp điện thoại, Hoàng Thắm Ly trở lại nhìn cô bé trước mắt kỹ càng hơn.
Trác Mộng Nhan mím môi đảo một vòng đoạn cúi đầu: “Xin lỗi, vậy… em đi trước ạ.” người ta đã không tuyển trẻ vị thành niên, vậy cô cũng không nên làm phiền thời gian của chị ấy nữa.
Định xoay người thì chị ấy bỗng gọi cô lại.
“Em khoang hãy đi.”
“Sao ạ?” Trác Mộng Nhan chớp mắt không hiểu lắm, đừng nói là dụ dỗ cô tập tành gì đó đấy, cô không có hứng thú với Gym hay Fitness gì đâu nhưng lời nói tiếp theo của chị ấy hoàn toàn khiến cô giật mình.
“Thật ra cũng có thể nhận trẻ vị thành niên, dù sao thì… em xin làm partime đúng không?” Ban đầu là tuyển nhân viên làm fulltime, không rõ làm sao vị tổ tông nào đó vừa rồi lại thay đổi yêu cầu này nữa, có vẻ như tiểu tổ tông quen biết cô gái nhỏ trước mắt.
Bịt kín khẩu trang làm chị chẳng thấy được mặt mũi ra sao, tò mò quá đi mất.
Trác Mộng Nhan nghĩ còn có chuyện tốt thế này sao, cô gật gật đầu: “Vâng…” cô lại ho khan vài tiếng, hôm nay nói khá nhiều, may mà không ảnh hưởng nặng đến cổ họng.
“Em đang đi học, chỉ có thể làm buổi tối và cuối tuần ạ.”
“Em có thể đăng ký lịch làm việc trước.
Lương bổng thì em cứ yên tâm, bên chị không bao giờ bạc đãi nhân viên của mình đâu.”
Nghe thì rất tốt, chỉ là… thái độ của chị ấy thay đổi quá nhanh, Trác Mộng Nhan không thích ứng liền được nhưng cô rất tin tưởng không có chuyện lừa lọc gì ở đây, một hội quán lớn như thế này mà.
Thế là cô gái nhỏ li3m môi nói: “Công việc em phải làm là gì ạ?”
Hoàng Thắm Ly cười cười, ánh mắt lơ đãng phát hiện tiểu tổ tông từ khi nào đã có mặt ở tầng một sau đó nói sơ qua những công việc cô sẽ làm.
Trác Mộng Nhan gật gù đầu, cô nghĩ những công việc đó đúng là không khó lắm, chỉ cần nắm chắc được các gói tập của hội quán là ổn thôi.
Lại trở lại quan sát cô bé, Hoàng Thắm Ly cười, thử đề nghị: “Em có thể cho chị xem mặt không?”
Sợ chị ấy hiểu nhầm mình không lễ phép, Trác Mộng Nhan vội giải thích nguyên nhân.
“Nên phải sang tuần sau em mới bắt đầu công việc được ạ.”
Cô gái nhỏ rời khỏi hội quán không bao lâu, Lôi Kình đã xuất hiện tại quầy lễ tân.
“Cô bé ấy là bạn em hả?” Hoàng Thắm Ly đứng dậy cười mỉm hỏi, chị làm ở hội quán đã được hai năm, ít nhiều cũng biết tiểu tổ tông này tính tình rất khó ưa, cũng chẳng để tâ m đến nữ sinh, hôm nay đúng là khiến chị không nghĩ sâu xa thì không được.
Lôi Kình không giấu: “Đúng vậy.” Anh lại dặn dò: “Đừng để cô ấy biết em là chủ của hội quán.”
“Thích cô bé à?”
Lôi Kình nhếch khóe môi, rồi phun ra một câu kiêu ngạo: “Có hứng thú.”
Vừa trở lại chỗ tập, làm tư thế chống đẩy, mới hạ người xuống Viêm Hoài đã miệng mồm xông tới hỏi.
“Kình ca, anh thật sự có ý với bạn học mới?” Mới gặp người ta ngày đầu tiên, đã vậy đến cả mặt mũi của người ta còn chẳng rõ ra sao.
Khó hiểu thật mà.
Hai cánh tay màu nâu bánh mật căng chặt, gân xanh nổi lên cuồn cuộn theo động tác chống đẩy, đối với câu hỏi nhàm chán của Viêm Hoài cũng chẳng đả động gì tới anh, anh chỉ cười nhạt đáp: “Có hứng thú.”
“Anh còn chẳng rõ bạn nhỏ xấu hay đẹp mà.”
“Cậu nghĩ tôi ấu trĩ vậy à?”
Đương nhiên không, nhưng dù sao nếu Kình ca muốn tìm bạn gái cũng phải là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chứ.
Có điều trông cái bộ dáng thần thần bí bí của Lôi Kình đoán chắc chẳng thể cạy được miệng anh.
Thế là Viêm Hoài hừ hừ tự mình đi chạy bộ.
Lý Vấn Hàn thu hồi lại tầm mắt từ bên ngoài hội quán trở lại ngó ai đó đang chống đẩy trên sàn.
Cả anh cũng chẳng hiểu nữa..