Anh vừa lấy ra xem vừa đến đứng sau lưng Trác Mộng Nhan, tay thản nhiên sờ eo bụng cô.
“Chú nhỏ?”
Hai giây sau, sắc mặt anh ngưng trọng, gân xanh trên trán nổi lên.
“A Nhan, anh phải tới bệnh viện.
Em nhớ ăn uống đầy đủ.” Anh bước vội vừa cao giọng dặn dò cô.
Khoác áo lên người định chạy đi thì Trác Mộng Nhan đã kéo tay anh.
“Cho em theo nhé.”
Lôi Kình khựng một giây rồi xoa mặt cô gật đầu, quơ đại cái áo khoác trên sô pha tròng lên người cô.
Cả hai đến bệnh viện thì ông nội Lôi vẫn còn đang cấp cứu.
“Ông xảy ra chuyện gì ạ? Đang yên đang lành…” Hơi thở của anh có chút gấp gáp, sắc mặt thật sự rất tệ.
Lôi Phong nhíu chặt mày, ánh mắt mang theo sự bất mãn lườm người đàn ông trung niên ở đối diện.
Không cần chú ấy nói rõ Lôi Kình cũng suy đoán được tám chín phần là Lôi Ấn đã làm ra chuyện gì đó chọc tức ông nội rồi.
“Ông đã làm cái gì?” Lôi Kình cuộn tay thành nắm đấm nện từng bước đứng trước mặt người đàn ông đang mệt mỏi, ôm đầy hối hận kia.
Bà nội Lôi mệt mỏi không muốn khuyên can, chính bà cũng đang rất tức giận với đứa con trai đầu của mình.
Lôi Ấn há miệng muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích sao cho hợp lý, chỉ có thể trầm mặt cúi đầu.
Hành đồng này càng chọc điên Lôi Kình, nhưng lần này bên cạnh anh đã có cô gái nhỏ xoa dịu tâm tình đang kích động của anh.
Bàn tay nhỏ bé, mềm mại gỡ từng ngón tay đang siết chặt của thiếu niên, Lôi Kình cảm nhận được liền buông lỏng, Trác Mộng Nhan thầm thở phào trong lòng, cô nắm lấy tay anh.
“A Kình, ông vẫn đang cấp cứu.” Đây là vấn đề hàng đầu cần quan tâm hiện tại, những chuyện khác đợi sau hãy nói.
Lôi Kình trở tay siết chặt lấy tay cô, rồi dẫn cô đến ngồi tại băng ghế chờ, bà nội ngồi bên cạnh.
Lôi Thích Huyên cắn cắn môi thôi nhìn cả hai.
Càng nhìn càng cay đắng.
"Bà đừng lo quá." Anh ôm vai bà nội Lôi vỗ nhẹ trấn an.
Bà gật đầu, dựa vào ngực cháu trai.
Hiện tại cũng không có ai để tâ m đến Trác Mộng Nhan đột ngột xuất hiện, có lẽ ai cũng thấy cô nhưng chưa tới lúc hỏi tới.
Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở, ai nấy đều đồng loạt đến gần bác sĩ.
Bác sĩ cởi khẩu trang, mày hơi chau lại: "Ông Lôi bị huyết áp cao, người nhà cũng đã rõ từ sớm, tránh đừng để ông kích động, lần này cấp cứu kịp thời nên không có vấn đề gì nhưng tương lai hy vọng các vị để ý tới ông Lôi nhiều hơn."
Cuối cùng cũng nhẹ nhõm, Lôi Kình đỡ bà nội đứng dậy, anh lại lạnh giọng cảnh cáo Lôi Ấn.
"Ông đi về đi, tránh để ông nội tỉnh dậy lại bị đả kích lần nữa." Tới lúc đó dù có Trác Mộng Nhan khuyên can e rằng cũng không có tác dụng.
Lôi Phong cũng đồng ý với Lôi Kình.
Nhíu mày nhìn Lôi Ấn còn muốn cãi cự lạnh giọng: "A Kình nói đúng, anh trước hết về đi."
Đuổi được ông ta đi rồi mới thấy dễ chịu hơn.
Y tá đẩy ông nội từ phòng cấp cứu ra, đưa ông đến dưỡng bệnh ở phòng Vip.
Đợi khi đã ổn thỏa mọi chuyện, bà nội Lôi mới quan sát cô gái xinh xắn đang yên lặng ngồi chuẩn mực ở ghế sô pha.
Ánh mắt luôn đặt trên người cháu trai đích tôn của bà.
Nhớ tới khi nãy đợi ở ngoài phòng cấp cứu.
Lôi Kình đang kích động nhưng cô bé này vừa nhỏ giọng khuyên bảo thằng nhóc liền nghe lời răm rắp.
Xem ra cháu trai kiêu ngạo của bà đã yêu rồi.
"A Kình, cô bé…là ai?"
Lôi Kình à một tiếng, anh chỉnh chăn lại cho ông nội rồi cười nhẹ ngoắc tay: "A Nhan, tới đây."
"Chào bà nội đi em."
Cô gái nhỏ hơi ngại, cũng có chút sợ nữa lắp bắp: "Bà… bà nội."
Lôi Kình cười yêu chiều nhìn cô, anh ôm vai Trác Mộng Nhan rồi trịnh trọng khai báo.
"Bà nội, cô nhóc tên là Trác Mộng Nhan, bà cứ gọi A Nhan giống cháu, cô ấy là… ừm tiểu tổ tông của cháu."
Cái…cái gì mà tiểu tổ tông chứ.
Trác Mộng Nhan lẳng lặng nhéo tay anh cảnh cáo.
Bà nội Lôi bật cười, bà ôn hòa ngắm cô bé như chú én nhỏ cạnh cháu trai thầm tán dương cháu trai thật biết tìm bạn gái.
Bà nắm lấy tay cô vỗ nhẹ: "Bé ngoan, không cần ngại ngùng.
Thằng nhóc thối này tính tình ngạo mạn lại hay cáu kỉnh, thiệt thòi cho cháu rồi."
Lôi Kình trợn mắt: "Sao bà lại chê bai cháu đích tôn của mình hả.
Ai được cháu yêu là phúc lắm đấy."
Lôi Phong vừa đi làm thủ tục nhập viện về vừa hay nghe cái câu này mà không nhịn được cười khẽ.
"Tiểu Nhan là xấu số mới bị cháu yêu đấy."
Cửa phòng bệnh có ai đó gõ, Lôi Phong biết người bên ngoài, anh đứng dậy nói: “Để chú, bạn gái chú đến thăm ba.”
Đã từng gặp qua bạn gái của Lôi Phong nên Lôi Kình với bà nội Lôi đều bình thường, không tỏ vẻ gì.
Chỉ có Trác Mộng Nhan là ôm tâm trạng tò mò hướng ánh mắt ra ngoài cửa.
Lôi Phong cao lớn che hết, cô chỉ thoáng thấy vạt váy màu vàng nhạt bay bay.
Ngay sau đó cô gái nọ cũng hiện rõ trước mắt Trác Mộng Nhan.
Cả hai đều sửng sốt, lại đồng thanh gọi tên đối phương.
“Trác Mộng Nhan?”
“Hoàng Yến Nhi?”
Hai người đàn ông cũng kinh ngạc không kém, không hẹn mà gặp cùng lên tiếng hỏi: “Các em quen nhau?”
“Hai người quen biết?”
Lôi Thích Huyên ôm theo mấy hộp đồ ăn đi vào, chứng kiến tình huống này mặt không đổi, đi thẳng tới chỗ bà nội.
Đặt đồ trên bàn ngồi bên cạnh bà nội, lại ngó qua mấy người kia.
Cả hai người con gái đó đều khiến Lôi Thích Huyên căm ghét, hận không thể xua đuổi bọn họ đi ngay lập tức.
Cả hai đều bị cô ta ví như hồ ly tinh, câu dẫn người con trai cô ta yêu cũng câu dẫn cả người bố mà cô ta kính trọng.
Cô ta làm sao có thể nở nụ cười chấp nhận đây, kiếp sau đi.
Hoàng Yến Nhi và Trác Mộng Nhan thoáng ngạc nhiên qua đi, cả hai gật đầu đáp lại thắc mắc của bạn trai mình rằng là bạn bè khi tham gia thi ballet.
Cũng không cần giới thiệu nữa.
Hoàng Yến Nhi xách giỏ trái cây đến chào bà nội Lôi một tiếng.
Thoáng nhìn Lôi Thích Huyên, thấy cô ta bày ra ánh mắt khinh thường mà nhìn mình, cô nhíu mày thu hồi lại lời chào còn mắt tại cổ họng.
Trước khi tạm biệt nhau, Trác Mộng Nhan và Hoàng Yến Nhi trao đổi số điện thoại và wechat với nhau..