Thấy Thắm Ly lại gọi, anh cằn nhằn nhưng vẫn dừng chơi nghe máy, anh sợ hội quán xảy ra chuyện.
Đúng là có liên quan đến hội quán mà vấn đề còn nghiêm trọng hơn.
Tắt máy, Lôi Kình không hiểu sao lại bực bội kinh khủng, anh cáu kỉnh quăng gậy bida trên bàn, chẳng còn chút hứng thú nào, trở lại ghế sô pha ngả lưng ra sau, hai chân duỗi dài, vừa châm thuốc vừa nhìn điện thoại.
Nghiêm Tư Dẫn bị cái gì mà hấp tấp chạy tới, còn va cả vào người Lôi Kình.
Anh bực bội, co chân đạp một cái: “Có bệnh?”
“Bệnh, bệnh, đúng vậy.” Nghiêm Tư Dẫn không rảnh đâu để ý đến mình bị Lôi Kình đạp, bởi vì có chuyện quan trọng hơn.
Ngồi xuống sô pha, đưa cho Lôi Kình xem video được ai đó đăng lên diễn đàn.
Còn dám viết cái tiêu đề: [Hoa khôi Tam Trung bắt cá hai tay và nhận phải kết cục.] Mẹ kiếp, bọn khốn này đúng là vô lương tâm.
Cả tuần nay biết là cô bị bạn học dè bỉu, mắng mỏ nhưng không nghĩ tới còn dám làm ra những hành động này.
Ánh mắt Lôi Kình lạnh dần, lạnh dần cuối cùng thiếu niên nghiến răng gằn từng chữ: “Cô ấy bị làm sao?”
Nghiêm Tư Dẫn nói qua chuyện cô bị bắt nạt sau khi bị anh đá.
Càng nghe càng nổi cơn thịnh nộ, Lôi Kình đứng bật dậy, đá bay luôn cái bàn trước mắt: “Mẹ kiếp, người của ông đây, ông đây không dám động tới mà chúng dám.”
Nghiêm Tư Dẫn không biết sợ phản bác lại: “Anh là nguyên nhân khiến cô ấy bị như vậy.” dứt lời liền cảm thấy cả da đầu tê tái, sống lưng lạnh buốt.
Lôi Kình liếc Nghiêm Tư Dẫn một cái rồi gọi Lý Vấn Hàn: “Đi thu dọn cái bài viết rác trên diễn đàn đi, à khoan… lôi cái thằng admin của diễn đàn ra, cho nó bài học, đừng có cái gì cũng duyệt đăng lên.”
Cho dù anh và cô đã cắt đứt nhưng Lôi Kình tuyệt đối không cho kẻ nào dám đối xử với cô như vậy.
Còn nữa, tên khốn Hoắc Dực Hành không biết bảo vệ người của mình? Vô dụng.
Anh ta vẫn đáng ghét như vậy.
Lôi Kình không về căn hộ riêng mà về thẳng biệt thự nhà mình, đã 10 giờ đêm, biệt thự vắng tanh.
Lôi Kình đi thẳng tới căn phòng của Hoắc Dực Hành tại tầng 2, gõ mạnh hai cái: “Ra đây ngay.”
Hoắc Dực Hành đang ôn thi, đột nhiên bị ai đó đập cửa, anh ta giật mình rồi nghe giọng nói lạnh như băng của Lôi Kình truyền tới, mày cau chặt, chẳng rõ tên này muốn gặp anh ta làm gì.
Vừa mở cửa, Lôi Kình đã xông vào nắm lấy cổ áo Hoắc Dực Hành nâng lên, anh cao hơn Hoắc Dực Hành nên càng thuận tiện: “Sao mày không biết bảo vệ cô ấy hả? Thằng khốn.”
Hoắc Dực Hành xanh mặt, bị cổ áo siết đau, nhưng anh ta không phản kháng, chỉ bắn cái nhìn khiêu khích vào khuôn mặt thiếu niên đang nổi điên, môi nhếch lên giễu cợt: “Chuyện này lại chẳng liên quan gì đến mày.”
Lôi Kình đẩy mạnh anh ta một cái ngã luôn xuống sàn, khuôn mặt vẫn còn ứ vết bầm của Hoắc Dực Hành nhăn nhó.
Rên lên một tiếng chống tay đứng dậy vừa lúc Lôi Kình lên giọng cảnh cáo: “Mày chỉ cần đối xử tệ với em ấy, tao sẽ cho mày và mẹ mày trục xuất khỏi Lôi gia.”
Động chạm tới điều cấm kỳ, Hoắc Dực Hành thở phập phồng, tay nắm chặt, nghiến răng căm ghét nhìn chằm chằm Lôi Kình nhưng lại không thốt ra chữ nào.
Lôi Kình cảnh cáo đủ cũng chẳng thèm nán lại.
Trở về phòng mình trên tầng ba, cả người đều khó chịu, ngột ngạt mà không cách nào bộc phát hết ra ngoài.
Tắm xong vẫn không thuyên giảm đi bao nhiêu.
Thiếu niên lại lần nữa hút thuốc, rít liền một hơi dài, khói thuốc quá nhiều không kịp lưu thông, anh ôm cổ ho sặc sụa.
“Mẹ kiếp.”
Nhớ đến chiếc đầm mà cô đã gửi nhờ, Lôi Kình vò đầu đi tới lấy ra ngắm.
Anh vẫn chưa có cơ hội nhìn rõ cô khoác trên người chiếc đầm lông vũ này.
Còn cả tấm huy chương bạc kia, trước đó anh treo nó ngay đầu giường, sau khi cùng cô kết thúc, anh đã cất nó vào hộc bàn.
Thiếu niên ôm chiếc đầm trong ngực nằm sải sòng trên giường, bực bội đập một cái vào nệm.
Rất nhanh tiếng xe moto đã vang lên rồi rời khỏi biệt thự nhà họ Lôi.
Đứng dưới chung cư quen thuộc, ngó chú bảo vệ cũng quen thuộc.
Lôi Kình gật đầu với chú, anh đi tới.
Đưa túi giấy đựng chiếc váy lông vũ ra trước, nói: “Nhờ chú gửi cho cô gái nhỏ cháu hay gặp ở đây.”
“Tiểu Mộng Nhan sao?” Chú híp mắt nhìn cái túi giấy lại liếc Lôi Kình, chú đoán được gì đó, cười: “Chọc giận cô bé sao?”
Thiếu niên hừ một tiếng: “Là cô ấy chọc giận cháu.”
Vẫn còn già mồm, chú chợt không muốn giúp, lắc đầu: “Tự cháu đưa cho cô bé đi.”
“Này… chú không thể thấy chết mà không cứu.”
Chú cười lạnh: “Thằng oắt cháu còn khỏe mạnh, chú không giúp.”
Lôi Kình thật muốn cho ông chú này một đạp, nhưng vẫn biết kính trên nhường dưới.
Hiếm khi thiếu niên kiêu ngạo đó thu liễm một chút, hắng giọng: “Nói xem, làm sao chú giúp cháu?”
Chú từ chối thẳng thừng: “Không có điều kiện gì cả, chú không thích giúp.”
Đúng thật là một ông chú khó tính, cứng đầu, chẳng dễ thương như chú bảo vệ chung cư chỗ anh.
“Ông chú có gia đình chưa?”
Tự nhiên hỏi một câu kỳ cục như vậy, ông chú ra vẻ đề phòng: “Làm sao?”
“Nếu chưa có… ừm cháu mai mối cho, cháu có quen biết một người rất hợp với chú.”
Ông chú độc thân hơn bốn mươi năm bỗng nhiên sôi trào nhiệt huyết, có điều nhớ đến mình vẫn đang cùng thằng nhóc này cằn cự nên ho khan kiên quyết lắc đầu: “Không cần, chú đây độc thân vui vẻ.”
Vui vẻ cái khỉ.
Nhìn khuôn mặt đầy sự “thiếu thốn phụ nữ” kia thì vui sao nổi.
Lôi Kình gật gù đầu.
“Được, vậy coi như cháu nhiều chuyện rồi.
Đi đây.” Toang xoay người đi thật thì ông chú đã cười cười kéo lấy tay anh lại.
“Thì giúp.”
Đấy, chỉ cần bắt thóp được nguyện vọng, khao khát của người ta là cái gì thì mình muốn gì người ta cũng đáp ứng thôi.
Thành công nhờ ông chú trả lại cái váy giúp cô.
Trác Mộng Nhan mang rác đi vứt, chuẩn bị trở về thì chú bảo vệ gọi cô lại, rồi đưa cho cô cái túi giấy quen thuộc.
“Thằng nhóc Lôi Kình nhờ chú gửi cho cháu đấy.”
Cô kinh ngạc cầm lấy, tay cô không khống chế được mà run lên, cảm ơn chú bảo vệ xong, cô cắn mạnh môi mình, hai tay ôm chặt lấy túi giấy vào trong ngực.
Đến cả việc nhìn cô, anh cũng chán ghét rồi, thế nên mới thông qua chú bảo vệ trả lại đồ cho cô.
Trác Mộng Nhan cay đắng, vuốt mặt một cái, về phòng cô không lấy chiếc váy ra xem mà cất hẳn nó vào trong tủ đồ.