Kỳ thi giữa kỳ hai lớp 11 vừa kết thúc, học sinh lại tiếp tục đấu tranh với đợt thi cuối kỳ sắp tới.
Hết tiết học buổi chiều, Trác Mộng Nhan tay ôm ly trà sữa mà Lôi Kình vừa cho khi nãy, anh cứ thế đặt trên bàn cô, nháy mắt hai cái rồi cùng đám Viêm Hoài rời đi.
Chắc là đến sân bóng rổ rồi.
Hút ngụm trà sữa vào miệng, tại ngã rẽ không cẩn thận va vào ai đó.
Ly trà sữa còn hơn một nửa cứ thế rơi khỏi tay cô rồi đáp xuống đất, nhưng chuyện xui xẻo cũng chưa dừng tại đó.
Nắp ly bung ra, toàn bộ nước đổ ra sàn cũng làm ướt luôn cả quyển sách rơi cùng.
Trác Mộng Nhan than một tiếng, rồi chỉ có thể đứng trơ ra đó mà nhìn quyển sách bị trà sữa của cô vấy bẩn.
“Trác Mộng Nhan?”
Nghe người nọ gọi, cô nâng mắt, cuối cùng cũng nhận ra người mình va trúng là Hoắc Dực Hành.
Cô gật đầu, có chút xấu hổ trở lại nhìn quyển sách của anh ta dưới đất: “Tôi, tôi đền cho cậu nhé.” Nhìn tới nhìn lui chắc chắn quyển sách đó không thể dùng được nữa rồi.
Là bài tập nâng cao lớp 12.
Không ngờ anh ta lợi hại như vậy.
Hoắc Dực Hành bảo không sao.
“Cậu cũng không cố ý, một phần cũng do tôi đi vội nữa.”
Nhưng Trác Mộng Nhan không muốn mắc nợ người ta, cô đã làm hỏng sách của anh ta, cô phải đền lại.
Hoắc Dực Hành thở dài, không ngờ cô lại kiên quyết như vậy, chợt ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Anh ta cười như gió xuân, gật đầu với cô: “Được, vậy tôi cũng nên mời lại cậu trà sữa.” Không chờ cô từ chối anh đã nhếch môi bổ sung thêm: “Như vậy mới công bằng.”
Cuối cùng chỉ có thể theo ý của anh ta, Trác Mộng Nhan nói: “Vậy tôi sẽ sớm mua sách rồi gửi lại anh.”
“Thế này…” Hoắc Dực Hành đưa ra kế hoạch hoàn hảo: “Chúng ta hẹn một buổi cùng đến nhà sách mua, sau đó tôi mời lại cậu trà sữa, được chứ?”
Rất muốn nói không như Hoắc Dực Hành lại cho cô thêm một lý do không cách nào từ chối: “Tôi muốn nói với cậu vài thứ về Lôi Kình.”
Đến hội quán khoảng nửa tiếng thì đám Lôi Kình vừa đẩy cửa kính vừa nói cười sang sảng bước vào.
Hôm nay có thêm Lôi Thích Huyên.
Trác Mộng Nhan chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ, làm đúng nhiệm vụ của một nhân viên tiêu chuẩn: “Hoan nghênh quý khách.”
“Hi, Mộng Mộng.” Viêm Hoài lại đặt biệt danh cho cô nữa rồi đấy.
Cô chỉ lạnh mặt trừng cậu một cái.
Tâm trạng của Lôi Kình hôm nay có vẻ rất tốt, anh đeo balo một bên vai, tay kia cầm theo hộp đồ ăn.
“Cho em.” Anh thản nhiên đặt nó trên quầy tiếp tân, cũng không ở lại mà cùng mọi người đến khu vực tập thể hình.
Thu hồi tầm mắt từ bóng dáng thiếu niên, cô ngồi lại ghế, mở hộp đồ ăn ra.
Lôi Kình dường như đã nắm được toàn bộ khẩu vị của cô, cô thích ăn gì hay ghét ăn gì anh đều ghi nhớ, cô nghĩ trên đời này chẳng có ai rõ cô hơn anh.
Trầm mặc một lúc mới bắt đầu vừa ăn mì sủi cảo vừa quan sát màn hình máy tính.
Chị Thắm Ly xin nghỉ, thành ra tối nay chỉ có cô trông coi bên dưới, hôm nay khách lại vắng.
Cô gái nhỏ chống cằm, ánh mắt không nhịn được lại chạy tới chỗ Lôi Kình.
Ngay sau đó cả người liền khó chịu.
Lôi Kình đang hướng dẫn Lôi Thích Huyên gập bụng, bàn tay anh lúc thì chạm eo bụng bằng phẳng trơn nhẵn của cô ta, lúc lại áp vào lưng nâng đỡ, khi lại nắm lấy vai nhỏ đ è xuống.
Trác Mộng Nhan thở hắt, cổ họng bỗng khô khan.
Cô đứng dậy đi rót nước, sau khi trở lại cô cố gắng không chú ý đến bên kia nữa.
May mắn có khách tới, Trác Mộng Nhan nở nụ cười chuyên nghiệp, định lên tiếng chào nhưng mà người tới khiến cô giật mình: “Chú… chú Lôi.” Người đàn ông trưởng thành trước mắt thật khiến người ta không thể không bị thu hút.
Lôi Phong gật đầu, anh chỉ hơi cong môi một chút, gần như chẳng nhìn thấy được nụ cười của anh.
“Chú muốn đăng ký tập ạ?”
Anh lắc đầu, đoán được cô bé cũng chưa biết mình và Lôi Kình là chủ hội quán, đương nhiên anh cũng không rảnh rỗi đi tán gẫu chuyện này với cô, anh đáp: “Tôi tới tìm Huyên Huyên.”
Ra là vậy, Trác Mộng Nhan mỉm cười chỉ chỉ tay về hướng đám Lôi Kình: “Bên kia ạ.”
Anh “cảm ơn” cô rồi phất tay: “Cháu làm việc đi.” nói rồi đi thẳng tới kéo Lôi Thích Huyên về.
“Con đang tập mà.”
“Không tập tành gì nữa, con không còn là trẻ con, đừng có giở cái trò giận dỗi với bố.”
“Ai giận dỗi bố chứ, là bố không thương con.”
“Đi nhanh, đừng để bố nổi giận.”
Trác Mộng Nhan phát hiện mấy người phụ nữ đang tập tành ở xung quanh đều bị chú Lôi quyến rũ mà nuốt nước miếng ngắm đến thất thần.
Thật là hại dân hại nước.
Như ai kia.
Lôi Kình cũng không nhịn được Lôi Thích Huyên cứng đầu, anh lớn giọng: “Theo chú về đi, chú không tới kéo em về thì anh cũng định đá em đi đó.”
Lôi Thích Huyên tức đến muốn khóc, nghiến răng bị Lôi Phong lạnh mặt kéo khỏi hội quán.
Lúc ngang qua quầy tiếp tân còn trừng mắt với Trác Mộng Nhan.
Trác Mộng Nhan đứng yên cũng trúng đạn, cô chớp chớp mắt chẳng hiểu nổi cô nàng đó.
Giận cá chém thớt? Hừ.
Tan làm đã hơn 9 giờ đêm, Trác Ôn sớm đã biết cô lén đi làm thêm, lúc ấy ông có quở mắng vài câu, nhưng cô phân tích quá hợp lý, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cô.
May là ông không vì thế mà cắt bớt tiền tiêu vặt.
Khóa kỹ cửa hội quán xong mới rời đi, không ngờ Lôi Kình trở lại đây từ lúc nào.
Không phải đã về từ sớm rồi sao.
Kể từ khi cô chuyển sang đi xe bus, anh cũng không cần phải đưa cô về nhà nữa.
Đương nhiên thỉnh thoảng thiếu niên cứng đầu đó vẫn mặt dày bám theo cô.
“Chờ em về.” Anh nói.
Không từ chối anh, vì biết không có tác dụng.
Nhưng chưa đi liền, cô vờ hỏi: “Lôi Thích Huyên và anh rất thân nhỉ?”
Lôi Kình chỉ cho rằng cô vô ý hỏi thôi, anh trả lời: “Nó cũng coi như là em gái anh.”
“Nhưng không cùng huyết thống.” Cô tiếp lời mà không chút chần chừ, xong cũng tự chửi mình nhiều lần.
Cứ thích xen vào chuyện người khác làm gì không biết.
Lôi Kình cũng bị kinh ngạc, anh cứ cảm giác cô gái nhỏ hôm nay kỳ kỳ: “Em có chuyện gì à?”
“Làm… làm gì có.”
Không hỏi cô nữa, lại nghĩ đến Lôi Thích Huyên, anh nói: “Con bé từ khi còn bé đã bám anh, thân thiết cũng không có gì lạ lùng.
Tuy nó không chảy dòng máy Lôi gia nhưng nhà anh ai cũng yêu thương, thầm công nhận nó.
Hơn nữa chú Lôi coi con bé như bảo bối vậy, con bé không khác gì con ruột của chú.” Anh như nhớ đến chuyện không vui của chú, trầm tư một lúc đến khi cổ tay được cô nắm lấy lay nhẹ mới hoàn hồn.
Cười cười, đội mũ vào cho cô.
“Về thôi.”