Tan học, Trác Mộng Nhan tranh thủ ôm balo chạy đến hội quán, Hoàng Thắm Ly vừa thấy cô xuất hiện ở cửa đã tươi cười hớn hả kéo tay cô vào trong quầy lễ tân.
“Đây là đồng phục của em.” Chị đưa cho Trác Mộng Nhan một túi giấy, rồi hấc cằm về một phía nói: “Đi thay đi, phòng nghỉ ngơi ở đằng kia.”
Trác Mộng Nhan gật đầu, ôm túi giấy theo đi thay quần áo, trên đường nghe mấy tiếng huýt sáo trêu ghẹo, cô không thèm để ý, chỉ là gia tăng bước đi nhanh hơn.
Đồng phục giống như chị Thắm Ly đang mặc, là kiểu đầm polo năng động và rất phù hợp với một nơi như “L3n đỉnh”.
“Cô bé, nhân viên mới sao?” Một người đàn ông có thân hình vạm vỡ, da dẻ ngăm đen, mồ hôi mồ kê đang chảy ròng ròng, thấy gái đẹp cũng không quên bớt chút thời gian hỏi han.
Trác Mộng Nhan gật đầu, đáp “vâng”, dù sao từ bây giờ cô đã là nhân viên làm việc tại đây, cũng nên hòa đồng với khách hàng và cả đồng nghiệp.
Thiếu nữ nở một nụ cười nhẹ khiến trái tim đám thanh niên đang hì hục tập luyện ngay tức khắc trúng tên.
Nhìn bộ dạng diễn khoa trương của mấy người nọ, Trác Mộng Nhan có chút buồn cười, một đường đi thẳng tới quầy lễ tân.
“Kệ bọn họ đi, mấy khách đó toàn là khách quen, cũng rất đàng hoàng lịch sự.” Hoàng Thắm Ly sợ cô bé này nhút nhát bị cái đám độc thân vui tính kia dọa vội trấn an.
Trác Mộng Nhan cười, cô nói: “Em biết ạ.”
“Ờm…” Thắm Ly vừa chỉ dẫn công việc cho Trác Mộng Nhan vừa gãi đầu hỏi: “Em và tiểu tổ… à Lôi Kình là bạn học nhỉ?”
Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, Trác Mộng Nhan dạ: “Chúng em học cùng lớp.”
“Cậu ta đang theo đuổi em đúng không?” Hỏi cũng quá thẳng thắn rồi đó chị gái à, dứt lời Thắm Ly mới sực phát hiện bản thân hơi thất thố, toang muốn cứu vớt chút hình tượng thì cô gái nhỏ đã nhẹ giọng đáp.
“Chúng em còn nhỏ lắm, anh ấy… chỉ nhất thời hứng thú thôi ạ, không xem là thật được.”
Cũng rất có lý nha, nhưng mà, chị ghé gần Trác Mộng Nhan thì thầm: “Lôi Kình không giống với nam sinh bình thường, cậu ta trưởng thành và… ừm rất có hương vị đàn ông.”
Hương vị đàn ông? Trong tâm trí cô gái nhỏ tự động nghĩ đến mùi hương độc nhất vô nhị chỉ có trên thân thể anh, bất chợt cả khuôn mặt bạn Trác Mộng Nhan ửng hồng, cô ho khan vài tiếng gượng cười.
“Chắc… không khác đâu ạ.”
Phát hiện lỗ tai cô gái nhỏ lẳng lặng từ từ đỏ lên, Hoàng Thắm Ly nín cười, sau đó có khách tới, chị phải tạm dẹp qua cái tính nhiều chuyện của mình lại.
Lúc Lôi Kình đến, anh thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế vừa gặm bánh bao vừa nhìn màn hình máy tính.
Sắc mặt lập tức không được tốt lắm, vừa lúc Trác Mộng Nhan nghe tiếng động vội đặt lại bánh bao mới ăn được một phần ba vào hộp đựng, cô đứng dậy, khi chạm phải cặp mắt đen láy của thiếu niên, không hiểu sao mặt lại nóng lên.
“Cơm tối của em là cái bánh bao khô khan đó?” Anh gác khuỷu tay lên quầy lễ tân, nhìn cô chằm chằm, không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.
Trác Mộng Nhan chớp chớp hàng mi, cô ngó cái bánh bao rồi lại trở lại nhìn anh, đoạn gật đầu: “Một cái bánh là đủ rồi.”
“Cô bé…” Lôi Kình cố tình ghé sát khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ, anh nhếch môi: “Em đang tuổi ăn tuổi lớn.”
Thì có làm sao, bánh bao cũng có thịt bên trong mà.
Thấy cô im lặng không tiếp tục đáp trả, Lôi Kình cười cười, cong ngón tay gãy nhẹ vào mũi cô cưng chiều: “Đưa hộp bánh bao cho anh.”
“Làm gì?” Cô không muốn làm theo ý của người này đâu nhưng anh lại rất kiên trì, cứ đứng đó mắt nhỏ trừng mắt bé với cô cuối cùng bị nhiều ánh mắt trong hội quán tập trung trên người cô đành bất lực, miễn cưỡng giao cái bánh bao còn dở cho anh, ánh mắt còn không ngừng luyến tiếc nhìn chằm chằm cái hộp bánh khiến Lôi Kình dở khóc dở cười.
Anh bỏ lại câu: “Đợi anh.” Rồi cứ thế rời khỏi hội quán.
Ơ… anh không tập sao?
Hoàng Thắm Ly làm xong thẻ thành viên cho khách mới xong vội sáp lại, cười xấu xa trêu ghẹo cô: “Chị nói đúng mà, Lôi Kình thật sự rất quan tâ m đến em.”
Trác Mộng Nhan không còn biết lấy lý do gì để đáp trả, chỉ có thể im ắng tập trung vào công việc, coi như không quan tâm tới chuyện này.
Khoảng mười phút sau cửa hội quán lại được mở ra, Hoàng Thắm Ly mới vừa lên tiếng “Hoan nghênh quý khách…” còn chưa xong đã thấy rõ khuôn mặt của tiểu tổ tông, trên tay anh cầm một túi đồ ăn.
Không nói không rằng đặt trước mắt Trác Mộng Nhan, nhìn cô hai giây rồi vào phòng thay đồ.
Thắm Ly cười khoái chí, không thể không ghẹo: “Xem kìa, còn sợ em đói nha.”
Lần này Trác Mộng Nhan triệt để đến cả ngẩng mặt lên cũng không dám, ngại quá đi.
Nhưng tay vẫn chầm chậm lấy hộp đồ ăn từ túi giấy ra.
Là mì ý.
Nuốt nước miếng, bụng lại kêu lên vài tiếng rất xấu hổ, Trác Mộng Nhan không muốn bỏ phí đồ ăn, dù sao anh cũng có tâm mua vậy thì cô nên lịch sự ăn cho hết.
Nghĩ thấu tình đạt lý như vậy, cô gái nhỏ bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Thắm Ly lại không nhịn được muốn cười to nhưng may là kiềm được.
Tình yêu còn trong sân trường thật tốt đẹp mà, tiếc rằng chị đã qua cái thời đó rồi, hiện tại chỉ là một bà chị hơn 20 tuổi vì mưu sinh mà đã sớm rời khỏi khuôn viên trường.
Có chút luyến lưu.
Trác Mộng Nhan vệ sinh trở ra, bất ngờ Lôi Kình cũng từ phòng vệ sinh nam bên cạnh đi ra, hai người có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm đối phương.
Cả người Lôi Kình vừa tập xong nên cơ bắp căng chặt, mồ hôi không ngừng tuôn chảy, tóc tai cũng ướt đẫm nhỏ từng giọt trên khuôn mặt nam tính đẹp trai.
Hương vị đàn ông.
Trác Mộng Nhan nghĩ ngay đến mấy chữ đó, rồi chợt giật thót một cái muốn lướt qua anh chạy nhanh nhưng tiếc rằng cổ tay đã bị người nọ kéo lại, thân thể cô đứng không vững va nhẹ vào ngực anh.
Trong khoang mũi lập tức đã bị khí nóng trên người anh bao vây.
Cô đỏ mặt lắp bắp: “Lôi Kình, anh… anh lại thế rồi.”
“Anh thế nào, hửm?” Lôi Kình cười gian manh, còn cố tình dán môi bên tai cô thổi giọng..