Đúng như dự đoán của Hoa Mỹ Cốt, chỉ trong một ngày sau khi Trác Mộng Nhan lộ mặt trước toàn dân thiên hạ, tốc độ tuyên truyền, lan tràn tin tức về nhan sắc hơn người của cô đã phủ khắp Tam Trung.
Đến ngày hôm sau thì nhiều học sinh còn cố tình đi ngang qua lớp 11A5 để nhìn dung mạo của cô, cuối cùng bị Lôi Kình quát mới tái mặt bỏ chạy.
Lúc đi ngang qua cô gái nhỏ đang cúi đầu xem sách, anh dừng lại, mặc kệ sự kinh ngạc của vô số bạn học trong lớp, khuỷu tay chống trên bàn, ánh mắt thẳng tắp đối diện với khuôn mặt xinh đẹp, giọng điệu vừa khó chịu vừa trêu ghẹo: “Đeo khẩu trang vào vẫn tốt hơn.”
Đợi khi người nọ đã bước đi, khóe môi thiếu nữ mới chậm rãi cong lên.
Giờ giải lao, Trác Mộng Nhan không còn được đi chơi thoải mái như trước, cô phải tranh thủ làm bài tập của hai môn học trước đó.
Đang chăm chú vào làm bài tập toán thì ai đó chạy vọt vào trong lớp học, cùng với một giọng nói hồ khởi, hoạt bát.
“Anh Kình.”
Xưng hô này đã khiến tay cầm bút và cả bộ não đang hoạt động của Trác Mộng Nhan dừng lại.
Cô ấy lướt qua cô như một cơn gió rồi đến thẳng vị trí hai bàn cuối cùng của lớp.
Cô nghe giọng nói quen thuộc của người con trai đó vang lên: “Em tới đây làm gì?”
“Nhìn xem mỹ nhân mới của Tam Trung đó.”
“Bớt hùa theo đám đông đi.” Anh lạnh giọng nhắc nhở, chẳng qua là ngữ điệu có phần nhu hòa, thậm chí là nuông chiều.
Trác Mộng Nhan mím môi, cố gắng gạt đi những ồn ào xung quanh, nhưng đoạn hội thoại không nhỏ bên dưới cứ lãng vãng trêu ngươi lỗ tai cô.
Hoa Mỹ Cốt ngoái đầu lại nhìn rồi than thở một tiếng ngồi trở lại.
“Ước gì tớ cũng có anh họ như cô ấy.”
“Anh họ?” Rốt cuộc Trác Mộng Nhan cũng dừng lại, liếc mắt ngó cô bạn, thấy cô ấy vẫn dán mắt vào quyển tiểu thuyết tổng tài ở trên ở dưới gì đó, có chút mất tự nhiên cô chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.
“Đó là Lôi Thích Huyên, con nuôi của chú Lôi Kình.”
“Con nuôi?” Trác Mộng Nhan chớp chớp mắt nghĩ, tức là không có quan hệ huyết thống à.
Và Hoa Mỹ Cốt cho cô đáp án xác thực.
“Đúng vậy, chỉ là anh em trên danh nghĩa thôi.”
Trác Mộng Nhan bỗng bật cười: “Vậy cậu còn ước ao cái gì?”
Hoa Mỹ Cốt lắc lắc đầu giải thích: “Tuy là con nuôi nhưng Lôi Thích Huyên không khác gì con cháu ruột thịt của Lôi gia.”
Ra vậy.
Chuyện này cứ thế lọt vào tai Trác Mộng Nhan rồi sau đó cũng không ở lại lâu, một đường bay ra ngoài.
Cô lại tập trung làm cho xong bài tập, dù sao thì mấy chuyện đó, những người đó cũng không liên quan đến cô.
Lôi Thích Huyên phía sau đang phấn khởi muốn chạy đến xem dung mạo mỹ lệ của “hoa khôi tin đồn” thì bị Lôi Kình kéo cổ áo.
Anh nhíu mày cảnh cáo lần nữa: “Đi về lớp đi.”
“Em chỉ nhìn tí thôi mà.”
“Lắm chuyện.” Người nào đó chẳng hiểu hôm nay bị làm sao mà dữ dằn như vậy.
Viêm Hoài cười hề hề ngoắc ngoắc tay với Lôi Thích Huyên: “Đến đây, tôi cho cậu biết nguyên nhân.”
Lôi Kình nhàn nhạt găm cái nhìn không chút thiện cảm vào khuôn mặt đang tươi cười ngu ngốc của cậu bạn.
“Muốn chết?”
Cuối cùng Lôi Thích Huyên vẫn bất chấp lôi kéo Viêm Hoài nói, sau khi nghe xong biểu cảm của cô ta có hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Vẫy tay chào tạm biệt bốn người, cười tươi đi đến bên cạnh bàn của Trác Mộng Nhan.
Càng là vì nguyên nhân kia cô ta càng muốn nhìn rõ cô gái nọ - người có thể khiến anh họ Lôi Kình của cô ta chú ý đến.
Trác Mộng Nhan thở dài, cô chưa bao giờ thấy khuôn mặt của mình có thể phiền đến mức này, đặt cây bút trên bàn, ngẩng mặt nhìn cái vị em họ của ai đó.
“Cậu muốn nhìn cái gì?” Cô nhíu mày hỏi.
Lôi Thích Huyên ngay khoảnh khắc đó cảm thấy toàn thân đều cực kỳ, cực kỳ khó chịu, lại như một tiếng còi báo động với cô ta rằng, không xong rồi.
Đối với câu hỏi của Trác Mộng Nhan, cô ta chỉ cười gượng một tiếng đáp: “Nhìn cậu, nhìn xem hoa khôi ngoài đời có danh xứng với thực không.”
“Quan trọng sao?”
“Gì cơ?” Lôi Thích Huyên không hiểu lắm.
Sau đó cô nghe rõ từng chữ một thốt ra từ cô gái có vẻ đẹp kinh diễm bất cứ một ai kể cả nam lẫn nữ.
“Cậu rất quan trọng với dung mạo ngoài đời của tôi sao.
Tôi thì không, tôi thấy quá phiền.” Dứt lời cô gái nhỏ cầm theo chai nước ra khỏi lớp học..