“Không biết Đào Nhi gọi điện giờ này có khiến anh cảm thấy bị làm phiền không? Nếu có, vậy thì để ngày mai tôi sẽ gọi lại sau nhé!”
Hỏi xong rồi Hứa Đào Nhi mới cảm thấy mình thật ngốc.
Nhưng Hàn Thần vẫn kiên nhẫn mà nhắc cô:
“Cô cứ nói đi.”
Định vòng vo thêm lúc nữa nhưng mở miệng ra Hứa Đào Nhi lại không kiểm soát được mà đi thẳng vào vấn đề:
“À, vâng.

Chuyện là thế này, gần đây bên Hàn Thị có gửi công văn liên quan đến dự án quy hoạch mảnh đất Nam Sơn ở thành phố Đ đến Sở Nội vụ.

Văn kiện giấy tờ là Đào Nhi chính tay phê duyệt rồi cho cấp dưới gửi về Hàn Thị từ sớm, chỉ là không rõ vì sao khi gửi đến Hàn Thị giấy tờ đều không còn nguyên vẹn…”
Hứa Đào Nhi hơi ngưng lại, chờ xem phản ứng của Hàn Thần thế nào.

Tuy nhiên, ngoài nhịp thở đều đặn cùng tiếng xoèn xoẹt lật giấy tờ ra thì cô không nghe thấy gì cả.

Lo lắng anh sẽ không nghe hoặc có vấn đề gì khác bất ổn.
Hàn Thần như nhìn ra tâm tư của cô, anh vừa đặt bút ký tên phê duyệt lên mặt giấy tờ, vừa nói với cô:
“Rồi sao nữa?”
Hứa Đào Nhi an tâm, thầm thở phào nhẹ nhõm, biết anh vẫn luôn lắng nghe, cô lập tức tiếp tục:
“Bây giờ mọi người cả thành phố Đ và Sở Nội vụ đều rất lo lắng, chỉ mong Hàn Thị có thể nhanh chóng tiến hành dự án Nam Sơn, nếu để càng lâu, đôi bên đều không có lợi.”
“Một phần chuyện này là do Đào Nhi không chú ý, biết tài liệu quan trọng như vậy mà lại để lộ thông tin, để kẻ gian biết hành tung quy trình xử lý giấy tờ đâm ra chọc phá.

Chuyện này… Hàn Thiếu… niệm tình chỗ chúng ta có quen biết, mong anh hãy giúp Đào Nhi một lần…”
Dứt lời, cô nín thở chờ câu trả lời từ anh, qua một lúc thật lâu, Hàn Thần mới thở ra mấy chữ “Vậy thôi à?”

Hứa Đào Nhi đến sốt cả ruột, cô thật sự lo lắng nếu anh còn dọa người như vậy nữa, cô sợ cô sẽ bị đột quỵ ra đây mất.
“Không biết ý anh như thế nào?”
Cô thật nhẹ giọng hỏi lại, cố gắng để anh không hiểu nhầm thành cô đang có thái độ thúc giục.
Cô nghĩ, thái độ của anh thật là ứng với câu ‘vua không vội, thái giám đã lo’.

Dự án của Hàn Thị, Hàn Thị là bên chủ động xin phê duyệt giấy tờ hành chính, vậy mà tình trạng hiện tại, bên có quyền như Sở Nội vụ cũng phải sốt sắng lo lắng thay, còn Hàn Thị thì ung dung như chẳng rõ chuyện gì.
Suy nghĩ của Hứa Đào Nhi lại gần như giống với Hàn Thần hiện tại.

Dự án Nam Sơn anh không phụ trách, cũng từng nghe qua.

Chỉ là một dự án cỏn con như vậy thật không ngờ quan trọng với cô đến thế.
Anh bỗng nổi hứng, tạm dừng phê duyệt dự án, cả người ngả ra lưng ghế, hỏi ngược lại cô:
“Vậy cô Hứa muốn tôi giúp thế nào?”
Ý anh là đồng ý giúp cô sao?
Hứa Đào Nhi vội nói:
“Đôi bên hòa khí làm trọng, hy vọng Hàn Thiếu chỉ thị cấp dưới một lần giao lại giấy tờ cho Sở Nội vụ, Đào Nhi chắc chắn sẽ xử lý nhanh gọn chuyện này.

Không để phía Hàn Thị và bên thành phố Đ chờ lâu nữa.”
“Vậy thôi à? Tôi còn tưởng có chuyện gì to tát lắm mà để cô Hứa bao năm nay mới chủ động liên hệ với tôi!”
Đột nhiên, Hàn Thần lại nói một câu rất không liên quan như vậy khiến Hứa Đào Nhi có chút không ngờ tới.

Cô thật sự vẫn chưa hiểu hết hàm ý trong câu nói của anh.

Nhưng anh đời nào lại giải thích cho cô.

“Ý anh… là vẫn luôn chờ tôi liên hệ sao?”
Anh không trả lời.
Cô đành đoán mò trong lòng, cẩn trọng nói:
“Thật sự thì… chuyện năm đó… Đào Nhi cảm thấy rất xấu hổ…”
Hàn Thần khẽ “ồ” lên một tiếng.
Hứa Đào Nhi đành tiếp lời theo tiếng “ồ” của anh:
“Năm đó xảy ra chuyện, ảnh hưởng lớn đến dự án Hoàng Thành Mường Thanh của Hàn Thị, Đào Nhi không phải không biết.

Chỉ là, mong Hàn Thiếu hiểu cho, hơn hết trong chuyện ấy, Đào Nhi là người không mong muốn nhất.

Tôi thật sự không cố ý…”
Thấy anh vẫn còn im lặng, cô chốt lại:
“Hồi ấy vẫn non dại nên Đào Nhi nhất thời thất lễ với bên Hàn Thị, nhưng mà mong anh nể tình quan hệ của chúng ta… à… hai nhà chúng ta mà không chấp nhặt chuyện này nữa.”
Theo ý hiểu của Hứa Đào Nhi thì năm đó Hoàng Thành Mường Thanh phải bồi thường cho cô một khoản kếch xù như vậy thì cô nên có động thái gì đó chứ không phải im lặng và trốn tránh không gặp người ngoài, bao gồm cả người của Hàn gia đến Hứa gia tìm cô…
Sự thật thì anh đâu hề biết rằng lúc đó người mà cô không dám đối mặt nhất chính là anh.
Nghe Hứa Đào Nhi huyên thuyên một hồi, Hàn Thần mới biết cô hiểu sai ý của mình.

Người phụ nữ này đã canh cánh chuyện của Hoàng Thành Mường Thanh đến tận bây giờ cơ à? Anh cũng không hề nghĩ đến còn có chuyện này.

Xem ra, cô hẳn là một người thù dai.
“Được rồi, cô Hứa nói vậy, tôi cũng đâu thể ‘chấp nhặt’ thêm được nữa.”
Hứa Đào Nhi nghe chất giọng không mấy nghiêm chỉnh của anh, cô lại nghĩ anh đang ám chỉ cô nói anh nhỏ nhen.

Cô sốt ruột:
“Thật ra tôi hoàn toàn không có ý gì khác ngoài việc thành tâm thành ý mong anh bỏ qua mà thôi.”
Hàn Thần chợt khẽ bật cười:
“Cô Hứa Đào Nhi, nói chuyện đơn giản, cô đừng nghĩ quá sâu như vậy.

Cô như vậy, khiến tôi thấy hơi loạn.”
Hứa Đào Nhi nghe tiếng cười thoải mái của anh, cũng mỉm cười khẽ.

Suýt chút nữa buộc miệng mà nói ‘anh mới là người khiến tôi thấy loạn não đây này’.
Không khí giữa hai người bởi vì tiếng cười của Hàn Thần mà trở nên thoải mái hẳn ra.

Hứa Đào Nhi thầm oán trách anh, ai bảo anh cứ nghiêm túc quá làm cô tự hù dọa bản thân.

Sớm biết anh dễ nói chuyện như vậy, cô cũng không cần tính toán ngược xuôi làm gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng từng một thời anh làm fan của cô ấy chứ, nỡ lòng nào làm khó cô.
Anh nói:
“Thôi được, giúp cô Đào đây cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Tôi sẽ chuyển lời tới người phụ trách cho cô.”
Hứa Đào Nhi thực sự vui vẻ, cô nhịn không được mà bộc lộ ra cảm xúc cùng tông giọng vui vẻ của mình:
“Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều.”
Nhân lúc cô đang vui vẻ, Hàn Thần cơ hội lên tiếng:
“Cảm ơn suông là không được đâu.”
Hứa Đào Nhi đang vui nên cũng không cảnh giác:
“Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”
“Hừm?”
Hàn Thần tỏ ra suy nghĩ, một lúc sau anh lên tiếng:

“Tạm thời thì tôi chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Ò…”
Hứa Đào Nhi cảm thấy hơi khó hiểu, một yêu cầu cảm ơn thôi mà anh cũng cần đắn đo suy nghĩ như thế à?
“Sao? Cô Đào không vui à? Vậy thì thôi…”
“Ơ, không phải thế!”
Cô vội chặn lời anh:
“Anh hiểu lầm rồi.

Tất nhiên, chỉ cần yêu cầu cảm ơn của anh không vi phạm pháp luật, Đào Nhi sẵn sàng thực hiện.”
Hàn Thần một lần nữa bật cười.
“Tôi rất thích sự nghiêm túc của cô đấy! Cô yên tâm đi, nói giúp cô thì tất nhiên tôi sẽ giữ lời, cô cũng không được nuốt lời đâu.”
“Tôi không dám đâu.”
Hứa Đào Nhi nói vậy.
“Cô tất nhiên không dám.”
Hàn Thần bất ngờ điều chỉnh lại tông giọng, tự nhiên anh nghiêm túc khiến cô thấy lạ mà lo.

Anh nói:
“Tôi đã ghi âm lại cuộc trò chuyện này để làm bằng chứng rồi, nếu cô Đào nuốt lời, chắc chắn không xong với tôi đâu.”
“Hàn Thiếu yên tâm, Đào Nhi chắc chắn là người nói được làm được.”
Hứa Đào Nhi thật có chút bó tay, không ngờ tới người như Hàn Thần lại có bộ mặt thú vị như này, đến lúc nói chuyện vui vui cũng bị anh ghi âm lại làm bằng chứng.
Gớm! Cứ làm như anh cần cô thực hiện yêu cầu cảm ơn này với anh lắm ấy!
Vì nhất thời chưa nhận ra mình đang rơi vào bẫy, Hứa Đào Nhi sau khi tắt điện thoại tâm trạng thoải mái lắm, miệng cười không khép lại được.

Cô nhặt áo choàng khoác lên người, không để tâm giờ đã là nửa đêm mà cất tiếng hát khe khẽ, chân vô thức cũng bước theo điệu nhảy còn sót lại trong trí nhớ.

Đã lâu rồi kể từ ngày xảy ra scandal, tâm hồn cô chưa từng hồn nhiên như vậy….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play