Sau đó, Mục Du Ca được an bài ở lại hoàng cung Lạc quốc.

Song Tử Kì lại không ban cho nàng ta bất kì danh phận gì.

Nàng ta được Di Nguyệt an bài ở một cung nhỏ, ngày ngày có người hầu hạ mọi chuyện.

Nhưng bởi vì Tử Kì không nói gì cả, cũng không nói là nhận nàng ta vào hậu cung nên nàng không thể tùy ý sắp xếp, chỉ có thể chờ đợi.

Thỉnh thoảng, nàng còn hỏi điều này trước mặt Tử Kì, nhưng đều bị hắn gạt phăng đi.
Bẵng đi một tháng, Mục Du Ca rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Nàng ta tìm tới Phượng Tê cung với một loại bánh, cười: “Thần thiếp ở trong cung đã lâu, đều nhờ nương nương chiếu cố mà có cuộc sống tốt đẹp.

Nay thần thiếp có làm một ít bánh làm theo công thức ở quê nhà, mời nương nương dùng thử.”
Di Nguyệt nói cảm tạ rồi nói thêm vài câu, Mục Du Ca cũng nhanh chóng rời cung.

Lúc này, Hạ Uyển mới mang ngân châm lên thử: “Nương nương, trong này không có độc.”
“Ừm.

Có lẽ nàng ta cũng không có ác ý đâu.” Di Nguyệt nhớ lại, mấy ngày trước Tử Kì đã nói với nàng nhất định phải cẩn thận với Mục Du Ca, đồ nàng ta gửi qua nhất định phải kiểm tra cẩn thận, nếu có thể thì tốt nhất đừng dùng tới.
Nhưng lúc Di Nguyệt vừa định cầm bánh lên ăn, Đông Ca đã vội đi vào, nhắc nhở: “Nương nương, đừng ăn nó, trong nó có độc.”
“Độc?”
“Vâng, thành phần làm loại bánh này có một vị xung khắc với thuốc mà nương nương đang dùng.

Chỉ cần nương nương dùng thuốc, sau một canh giờ cả người sẽ nổi mẫn đỏ.

Những mẫn đỏ đó sau đó sẽ sưng vù lên, vỡ ra và để lại những vết sẹo lớn.” Tư Hạ đi vào, hành lễ.
“Đại tổng quản, mời ngồi mời ngồi.” Di Nguyệt liền buông miếng bánh xuống.

Tư Hạ vội cho người vào mang chỗ bánh ấy đi, lại dặn dò: “Bệ hạ nhờ nô tài truyền lời nói nương nương cứ an tâm, mọi chuyện cứ để bệ hạ lo liệu.

Tối nay bệ hạ sẽ tới cho nương nương lời giải thích.”
Nhóm người Tư Hạ đến rồi đi như một cơn gió, làm Di Nguyệt hơi sững người.

Đông Ca bên cạnh mỉm cười, nói: “Nương nương, bệ hạ vẫn tốt với người như năm nào.”

“Là bệ hạ lo lắng nên mới phái người giám sát sao?” Di Nguyệt cũng trộm cười: “Nhưng ta thật sự không hiểu.

Nếu bệ hạ đã quan tâm ta như thế, vì sao lại không lại gần ta?”
Đây cũng là câu hỏi mà Tư Hạ nhiều lần muốn hỏi lại thôi.

Đến hôm nay, hắn mới dám mở lời.

Tử Kì nhìn hắn hồi lâu, rồi lại lắc đầu thở dài: “Trẫm chưa rõ tâm ý của nàng, không thể làm bừa.”
Hắn vẫn sợ, sợ kiếp trước lại tái diễn.

Sợ nàng ghét bỏ hắn, không muốn lại gần hắn, sợ nàng muốn quay về Vệ quốc.

Hơn nữa, lúc gả sang đây, nàng đã muốn hắn thỏa thuận chỉ cần nàng muốn thì liền hòa ly.

Vậy… bây giờ chiến sự đã kết thúc, nàng đã không còn lí do gì để ở đây nữa, liệu… nàng có muốn quay về? Tuy kiếp này nàng thân thiết với hắn, bây giờ hai người cũng mập mờ đầy ẩn ý.

Vệ quốc của nàng cũng khác năm xưa, nàng nhớ nhà có thể về thăm, mà quan hệ hữu nghị giữa hai nước cũng đang vô cùng tốt đẹp.

Nhưng hắn vẫn sợ! Không phải hắn không tin tưởng nàng, hắn cũng không sợ nàng phản bội hắn, hắn chỉ sợ lần nữa phải thấy nàng chán ghét hắn, thấy nàng bỏ hắn mà đi.
Hắn từng tự nhủ, rước nàng về sẽ đối xử với nàng thật tốt, cũng sẽ không nạp phi tần, cho nàng hoàn thành tâm nguyện thời niên thiếu, nhưng hắn sẽ không lại gần, không sa đọa vào nàng nữa.

Nhưng hắn lại không làm được.

Đến sau cùng, hắn vẫn chìm vào mật ngọt mà nàng vô tình giăng ra.
Tư Hạ ở một bên nhìn vẻ mặt trầm tư của hắn mà hơi bối rối.

Tâm ý của hoàng hậu nương nương còn cái gì không rõ ràng ta? Trên dưới hoàng cung ai cũng bảo đế hậu tình nồng ý hậu, hoàng hậu rất quan tâm hoàng thượng, có gì mà chưa rõ chứ? Hay là… bệ hạ đa nghi? Ừm, cũng phải, dẫu sao ở lúc Vệ quốc nương nương cũng từng được rất nhiều người vây quanh theo đuổi.

Tử Kì bỗng đứng dậy: “Tới chỗ nàng ta.” Nàng ta ở đây chính là nói Mục Du Ca.

Mặc dù Di Nguyệt từng nói tên cung của nàng ta, nhưng lúc ấy hắn chẳng mấy quan tâm nên không nhớ.

Mà Thường Hi bây giờ cũng đã bị ép phải chuyển ra ngoài, trong hậu cung chỉ còn lại hai người, không khó để tìm.
Về phía Mục Du Ca, mấy cung nữ ban đầu được phân phó tới chỗ nàng ta vốn cũng ôm chút hi vọng.

Biết đâu hoàng đế ân sủng Du Ca thì các nàng cũng hưởng ké được một chút.

Nào ngờ đâu đã qua một tháng mà hoàng đế vẫn chẳng ghé qua lần nào, các nàng từ sốt ruột chuyển sang chán nản rồi ghét bỏ, chẳng muốn phục vụ chu đáo nữa.

Mục Du Ca dù tức nhưng ở nơi đất khách quê người cũng chẳng làm được gì.

Thế rồi hôm nay, thái giám đến báo hoàng thượng ghé qua, các nàng đều vội vội vàng vàng chuẩn bị, nịnh nọt tâng bốc người lên tận trời làm nàng ta vô cùng thỏa mãn: “Cứ chờ đó, rồi ta sẽ được sủng hạnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play