Tử Kì lên ngôi vốn là chuyện mà Di Nguyệt biết trước, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Cũng phải, nếu hắn thật sự trọng sinh thì đường đi nước bước của mọi thứ hắn đều nắm trong lòng bàn tay, có gì khó chứ? Nhưng hình như cũng có chút sai khác.
Kiếp trước, Thái tử là bị hắn độc chết ngay tại Đông cung.
Mất tích? Chắc cũng không phải mối đe dọa lớn.
Dẫu sao nguyên Thái tử Doãn Quân Thụy cũng chỉ là một kẻ tham lam, ngốc nhếch chỉ giỏi ăn chơi.
Hắn ta cũng không thể làm ra được điều gì có thể đe dọa tới Tử Kì.
Mà nếu hắn đã lên ngôi, vậy chắc cũng sắp tuyển phi tần hậu cung.
Kiếp này… có lẽ…
“Công chúa có gì phiền muộn sao ạ?”
“Không có.
Chỉ là nhớ cố nhân một chút mà thôi…” Cây trâm khắc hoa ô đầu vẫn còn được cất kĩ trong ngăn tủ.
Có lẽ hắn không muốn nàng trả nợ nữa…
…
Xuân qua hè tới, thu đi đông về, chẳng mấy chốc mà lại một năm nữa trôi qua.
Hôm nay là một ngày trọng đại mà cả Vệ quốc đã chuẩn bị kĩ trong hơn một tháng qua.
Sinh thần mười tám tuổi của Thập tam hoàng tử, hay nên gọi là Phiên vương và Cửu công chúa điện hạ.
Từ ngày hôm nay, nhiều người chuyển sang gọi nàng bằng phong hào hơn.
Thiên Di công chúa, đệ nhất mỹ nhân Vệ quốc.
Lần này sinh thần đồng thời cũng là đại lễ cập kê của công chúa, kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Không chỉ vương tôn công tử mà cả cả các quốc gia lận cận cũng nhận được thiếp mời.
Di Nguyệt ngồi trên cao, nhìn biển người bên dưới mà không khỏi thở dài.
Nặng quá! Nặng quá đi mất! Chỗ phục sức này sao lại nặng như vậy!?
Lại nói, hết người này tới người khác lên chúc mừng kèm gửi quà.
Hàng loạt công tử, theo thứ tự gia thế tài năng đi lên.
Di nguyệt đều mỉm cười đáp lễ, chỉ một nụ cười giai nhân cũng đủ làm đám thanh niên kia si ngốc hồi lâu.
Kẻ trấn tỉnh nhất cũng không khỏi nhìn nàng chăm chú.
Tỉ như đôi mắt nóng bỏng của một kẻ đang dán lên người nàng lúc này.
Hoàng đế của Thục quốc, Khương Lập Thành.
Một vị hoàng đế còn khá trẻ, hơn nàng mười tuổi và vẫn chưa có hậu vị.
Hắn vì muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của đệ nhất mỹ nhân trong lời đồn mà chạy tới tận đây.
Và ngay khi nhìn thấy nàng, hắn đã sa vào lưới tình.
“Công chúa, Hoàng đế của Thục quốc cứ nhìn người mãi, vừa nhìn vừa cười.
Nô tỳ nghe nói y còn chưa có hoàng hậu, có khi nào…” Hạ Uyển nhanh nhảu hỏi khẽ bên tai nàng.
Di Nguyệt liếc nhìn y, ngoại hình cũng rất ưa nhìn, đoán rằng cũng thu hút không ít ong bướm.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy, y không quá nổi bật.
Ừm, so với một người thì đúng là còn kém xa.
Lúc Di Nguyệt ngồi vào bàn thưởng tiệc vẫn không khỏi thu hút ánh nhìn.
Mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ, dù chỉ là ngồi không cũng đủ khiến người khác xiêu lòng.
Còn nàng lại chẳng chú ý tới, ánh mắt vẫn chăm chú tìm kiếm.
Tử Kì, hắn không tới sao?
“Hạ Hạ.”
“Vâng?”
“Ừm…” Di Nguyệt ngập ngừng rồi cũng hỏi.
“Lạc quốc… Tử Kì ca ca không tới sao?”
“Vâng thưa công chúa.” Hạ Uyển đáp.
Lạc quốc trong một năm qua vật mà phát triển thần kì, sắp sửa đuổi kịp Vệ quốc.
Hoàng đế bên ấy bận tối mắt tối mũi, cả ngày chỉ lo việc triều chính, ngay cả một vị phi tần cũng không nạp.
“Nhưng mà sứ thần của bên ấy có qua, mang theo rất nhiều quà quý.
Để em mang lại cho công chúa xem nhé?”
“Ừm.” Di Nguyệt gật đầu.
Hắn vậy mà thật sự không tới…
Quà mà sứ thần mang qua có tổng cộng chín gương nhỏ, mỗi gương là một loại khác nhau.
Hạ Uyển chọn trong mỗi gương một cái thật nổi bật rồi mang lên cho nàng xem.
Vừa nhìn thoáng qua Di Nguyệt liền biết được, tất cả đều là đồ mà nàng thích, ngay cả trâm cài, trang sức cũng là làm theo sở thích của nàng.
Rõ ràng hắn rất quan tâm, vậy mà lại không tới.
Việc này làm Di Nguyệt có chút khổ sở.
“Nguyệt nhi của trẫm đang xem quà của ai thế?” Quang Thuận đế chú ý tới, nghĩ nàng vừa lòng ai đó, cố ý dò hỏi một chút.
“Phụ hoàng… đây là của Lạc quốc.” Di Nguyệt đáp.
“À…” Quang Thuận đế có vẻ hơi không vui cho lắm.
Lạc quốc rất xa, đường đi lại còn hiểm trở.
Mà gả cho đế vương lại phải chịu cảnh hậu cung tranh đấu, ông không vui.
Ông vốn còn muốn ban cho nàng một phủ công chúa thật rộng lớn, sau đó chọn 1 phò mã xuất sắc, nếu Di Nguyệt muốn còn có thể có thêm nam sủng…
“Nguyệt nhi có ưng ý ai không?” Lý hoàng hậu hỏi, thật lòng có chút lo lắng.
Nữ nhi cứ thế này, sợ không biết bao giờ mới chịu gả đi.
Không phải nuôi không nổi nàng, càng không phải sợ không có người lấy, chỉ sợ nàng không tìm được người thương.
Di Nguyệt lắc đầu: “Con còn muốn ở cùng phụ hoàng và mẫu hậu thêm ít năm nữa, không vội kén phò mã đâu.” Rồi nàng lại nhìn sang phần bụng đã hơi nhô lên của Thái tử phi, mỉm cười: “Con còn muốn chơi với cháu, muốn làm một hoàng cô.”