Di Nguyệt và Tịch Dương ở lại ngôi nhà đó thêm một ngày, Di Nguyệt rốt cuộc cũng đã nắm được tình hình.

Đại loại đây là một gia đình khó khăn sống ở cặp bìa rừng.

Người chồng vào rừng săn bắt đốn cây, người vợ ở nhà dệt vải, mỗi tháng cũng chỉ xuống chợ một hai lần đổi lương thực.

Bởi thế họ không nắm bắt được thông tin công chúa và hoàng tử bị mất tích, càng không biết được hai đứa trẻ mà họ giam lỏng lại là bảo bối trên tay hoàng đế.
Khó có thể tin được rằng ngay trong hoàng thành mà vẫn có người sống cuộc sống thế này.

Người chồng có vẻ khù khờ trong khi người vợ lại là một kẻ vô cùng tham lam.

Nàng ta cho rằng mình có chút “đầu óc” và không để Di Nguyệt lừa gạt.
“Hay chúng ta thử đưa chúng về nhà.

Biết đâu lại…” Giọng người chồng trầm thấp trong đêm tối.

Di Nguyệt áp sát tai vào vách lá để nghe ngóng.
“Đừng có ngu như vậy! Ông nhìn đi, đám trẻ đó chắc chắn là con nhà có tiền có quyền.

Mà mấy kẻ trong nhà có tiền đó làm gì coi dân đen chúng ta ra gì? Khéo có khi không nhận được tiền mà còn bị bắt lại vì tội giam nhốt chúng cơ.” Người vợ ngắt ngang.

“Chi bằng chúng ta đem nó đi bán.

Còn về sau đó,về được nhà hay không cũng không liên quan tới chúng ta nữa.”
“Bà à, chúng chỉ là con nít!” Người chồng lên tiếng ngay, không khó để nghe ra trong giọng ông ta có pha sự sợ hãi.
“Hừ, lo cái gì.

Mấy lần xuống chợ tôi có đi ngang mấy chỗ buôn bán nô lệ, toàn là trẻ con chứ có người lớn nào! Mà khoan, hai đứa nó bán vào chợ nô lệ cũng không hay lắm.

Đứa con trai trông yếu ớt như thế, sợ là chưa gì đã lăn ra chết, biết người ta có mua hay không chứ.

Còn đứa con gái xinh xắn như vậy, chi bằng bán vào kỹ viện, sẽ được giá cao.”
Như sét đánh ngang tai, Di Nguyệt bàng hoàng không tin nổi.

Người phụ nữ này thật tham lam!
Nghĩ một chút, chờ tối hôm đó khi hai người đã ngủ say, Di Nguyệt mon men mò sang phòng.

Đường đường là công chúa cao quý như nàng lúc này lại phải làm chuyện lén lút như một tên trộm, đúng là không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào cho phải.
Căn phòng này vốn không rộng, cũng chẳng có tủ quần áo gì cả, chỉ có một cái rương không có khóa bên bàn.

Di Nguyệt nhẹ nhàng mở hộp, bên trong quả nhiên là mấy thứ tư trang có giá trị của hai người.

Di Nguyệt không lấy lại hết, chỉ lấy lại ngọc bội của hai người.

Khóa trường mệnh hơi lớn, nếu lấy đi mất sẽ bị phát hiện.
Nàng nhìn đôi vợ chồng ngủ say trên giường, cũng không thể trách nàng lấy oán báo ân.

Nàng đã cho họ cơ hội để có cuộc sống tốt hơn, song chỉ trách họ lại quá tham lam, còn muốn làm hại huynh muội nàng.
Di Nguyệt lấy một tấm vải gói miếng ngọc bội lại, giắt ở trong người rồi mới an tâm đi ngủ.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, hai người đã bị đánh thức bằng một cách thô bạo.

“Ưm… các người lại muốn gì nữa?” Hai ngày này đủ sức làm cho một Tịch Dương vốn ấm áp dịu dàng cũng trở nên cáu gắt.

Hắn nhíu mày kiếm nhìn đôi vợ chồng này, thật sự muốn cho chúng một bài học.

Phụ hoàng, bao giờ người mới tới đón con?
“Đi đi, ta đưa các ngươi về nhà.” Người phụ nữ cũng nhăn mày.

Di Nguyệt im lặng không đáp, chỉ thì thầm bên tai ca ca: “Cứ đi đi ca, nhưng lát nữa nhớ theo lời muội.”
Nếu như muốn đem các nang đi bán, vậy nhất định phải vào kinh thành.

Mà trong nội thành thì không thiếu nhà quan viên.

Đoán rằng bây giờ bất kì nhà nào cũng có thể nhận ra các nàng.
Mà người phụ nữ kia cũng có chút thông minh, để đảm bảo không có người nhận mặt đã dùng vải che mặt các nàng lại rồi mới dẫn đi.

Con đường đất gồ ghề dài ngoằng mà các nàng phải tự đi bộ, quả thật chính là trải nghiệm kinh khủng nhất của đôi long phượng thai.
“Ca ca, lát nữa…” Di Nguyệt thì thầm vào tai Tịch Dương vài lời.

Hắn kinh ngạc, lại nói nhỏ với nàng: “Tại sao? Không phải chúng dẫn ta về nhà sao?”
“Không ạ, chúng muốn mang ta đi bán.

Ca ca, lát nữa chờ muội ra dấu nhất định phải làm vậy.”
“Hai đứa các ngươi to nhỏ cái gì hả? Còn không nhanh cái chân lên?” Người phụ nữ lại hét lên.

Đôi long phượng thai nhìn nàng ta, trong lòng nghĩ xem lúc sau nên trừng phạt chúng thế nào cho phải.
Trên đường từ bìa rừng vào thành, quả nhiên có vài tốp người tiến vào.

Tuy nhiên, không có tốp lính nào nên hai người đành án binh bất động.
Bên trong nội thành, từng tốp người xôn xao bàn tán gì đó.

Tiếc thay đôi vợ chồng này lại không nghe ngóng mà cứ chăm chăm một đường đi tới.

Di Nguyệt chưa từng ra khỏi cung, không biết trong khu vực này có nhà quan viên nào hay không.

Lúc này, Tịch Dương thì thầm vào tai nàng: “Nếu còn đi tiếp một đoạn sẽ tới phủ Thái phó, chính là nhà của Hạo ca ca.

Nguyệt nhi, muội nói xem, có nên…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play