“Không sao.

Mà… Thập công chúa được xử lí thế nào rồi?”
Đông Ca hơi lưỡng lự, sau đó thành thật đáp: “Bẩm công chúa, sau khi Hiền phi và tình lang bị đưa vào ngục, Thập công chúa, à không, hài tử đó đã được đưa vào cùng.

Nghe nói… nghe nói là sẽ bồi táng cùng phụ mẫu nàng.”
Mặc dù nghe qua thật sự tàn nhẫn, nhưng đó mới là cung cách làm việc nên có và là hẳn nhiên trong cung.

Khởi An tuy đáng thương, song nàng ta thật sự là “thứ dã chủng” vốn dĩ không nên tồn tại.

Thử hỏi nếu chuyện này không bị phát giác, vậy dòng máu “tạp chủng” như nàng ta lại ngang nhiên trở thành công chúa, mang danh hiệu của hoàng thất sao? Hơn nữa, sự tồn tại của Khởi An cũng chính là đại diện cho sự mất mặt của hoàng đế, là minh chứng rõ ràng nhất cho sự phản bội của phi tần trong cung.
“Ừ…” Bảo vệ Khởi An hay không? Di Nguyệt cũng không chắc đâu mới là lựa chọn đúng, song nàng vẫn muốn tích đức một chút.

Người có tội ở đây là Hiền phi, không phải nàng ấy.

Nếu đem chuyện Hiền phi làm mà bắt một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy phải nhận, vậy không phải quá bất công sao?

Thật ra nàng có chút đồng cảm với Khởi An.

Bởi ân oán kiếp trước, mọi điều nghiệt ngã mà Hiền phi gây ra còn không phải là do ân oán với mẫu hậu nàng, khiến cả ba huynh muội nàng phải chịu cùng sao? Nàng không thể trở thành người lòng dạ rắn rết như ả ta được.

Ai làm nấy chịu, tội nghiệt Hiền phi gây ra thì để mình nàng ta hứng chịu là được, đứa trẻ còn chưa đầy tháng kia không có tội.
“Ta ra ngoài một lát, chuẩn bị áo choàng đi.” Di Nguyệt đứng dậy, Thu Vân nhanh chóng đi lấy một cái áo choàng lông thỏ trắng tới cho nàng, Xuân Thi chuẩn bị một cái lô giữ ấm.

Đông Ca biết nàng muốn làm gì, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Công chúa, nếu người muốn đến tìm bệ hạ để cầu tình lúc này thì nô tỳ sợ là không nên.

Công chúa suy xét một chút đi ạ.”
“Phải đó ạ, bệ hạ đang rất giận dữ, hoàng hậu nương nương cũng không vào gặp được.” Xuân Thi nói thêm vào.

Ngay trong tối hôm qua, Quang Thuận đế đã quyết định mà một cuộc “thanh lọc” lớn cả hậu cung.

Những kẻ “thừa thãi” hầu hết đều được thả ra ngoài với một số ngân lượng, số còn ở lại đều nhận được ma ma giáo dưỡng.

Đặc biệt, những kẻ không an phận đều bị lôi ra ngoài chịu tội.

Có thể nói, vụ việc Hiền phi là khởi đầu cho một trận sóng to trong cung.
Bởi vì Quang Thuận đế độc sủng hậu cung suốt mấy năm nay nên không ít phi tần phân vị nhỏ do không chịu được ưu sầu mà làm liều, tư thông với thị vệ, gian gian díu díu ngay dưới mắt thiên tử.

Những phi tần này phần lớn ở xa, hơn nữa phụ hoàng nàng cũng không mấy quan tâm nên không kiểm soát được hết.

Bởi thế, khi hàng loạt bị lôi ra đã làm cho thiên tử vô cùng tức giận.

Mà việc này, không ít kẻ lại đem đổ lên đầu mẫu hậu nàng.
Chuyện này xảy ra âu cũng là do người đứng đầu tam cung lục viện tắc trách, lại đổ cho mẫu hậu nàng được sủng mà quên nghĩa vụ.
“Ừm, ta biết rồi, ta tới gặp mẫu hậu.” Di Nguyệt đáp, rồi di giá tới Trường Xuân cung.

Quả nhiên, mẫu hậu nàng vẫn đang đau đầu vì chuyện này.

Mẫu nghi thiên hạ tắc trách, việc này thật sự không phải việc nhỏ.
Song cũng không thể trách nàng hoàn toàn, bởi trên dưới hậu cung mấy ngàn giai lệ, chỉ một người phụ nữ làm sao có thể quản hết.

Chúng thường tại, đáp ứng kia hàng ngày còn không thỉnh an, mẫu hậu nàng cũng chỉ có thể thấy tên họ trong sổ sách cung chi hàng tháng.
Di Nguyệt biết tình hình thực sự rối ren, cũng biết rằng mình không thể làm gì hơn.

Nếu còn tiếp tục, e là sẽ tự tìm rắc rối về cho mình.

Thôi thì… lực bất tòng tâm.
“Khởi An, dù rất muốn song ta không thể giúp được ngươi."

Ngay sáng hôm sau, trên dưới Dạ Tinh cung lại nháo nhào cả lên.

Di Nguyệt tò mò nhìn mấy nha hoàn thô sử vừa quét sân vừa trò chuyện lén lút, hỏi: “Hạ Hạ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bẩm công chúa, việc này…” Hạ Uyển có chút e dè không dám nói, Đông Ca cũng trừng mắt ý bảo nàng ấy đừng nên nói.
“Công chúa, việc này không thể nói đâu.

Công chúa cũng không nên nghe, rất bẩn tai.” Thu Vân khéo léo đáp.
“Nhưng ta muốn biết.

Các em phải nói, nếu không ta sẽ trách phạt.

Các em đang muốn cãi lời chủ tử đó à?”
Bốn đại nha hoàn nhìn nhau, sau đó Hạ Uyển thở dài, ngoan ngoãn thuật lại: “Nghe xong công chúa không được trách em làm mất nhã hứng của người đấy nhé?”
“Ừm, ta hứa.”
“Bẩm công chúa… tối hôm qua trong ngục truyền tin nói… tiểu dã chủng của Hiền phi đã chết rồi ạ.”
“Sao cơ?” Di Nguyệt ngạc nhiên nhìn.

Sao có thể như vậy?
“Bẩm công chúa.

Vì để mọi người không nghi ngờ về bào thai nên Hiền phi đã dùng thuốc đẩy thai làm cho thai sinh non, tiểu hài tử vốn rất yếu ớt.

Nay lại phải chịu cảnh trong nhà lao bụi bặm ẩm ướt, hơn nữa Hiền phi suy sụp không có sữa, trời lại đang rất lạnh mà không còn chăn bông nên… nên đã…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play