“Công chúa, thế giờ chúng ta nên làm sao? Có phải nên đem chuyện này trình lên Quang Thuận đế không ạ?” Hạ Uyển phấn khích nói.
Chuyện này nếu đến tai Quang Thuận đế nhất định sẽ trở thành một câu chuyện hay ho.
“Từ từ, không vội.
Cứ để nàng ta tận hưởng thêm một thời gian nữa.” Di Nguyệt nói.
Bây giờ trình lên vẫn được, nhưng chỉ sợ là chưa đủ bằng chứng.
Nàng muốn bắt gian tận giường để nàng ta không còn đường chối cãi.
Từ giờ đến lúc Hiền phi lâm bồn, hẳn là kẻ kia sẽ không dám bén mảng vào cung.
Nhưng tới lúc nàng ta hạ sinh, ít nhiều gì hắn cũng sẽ lẻn vào để gặp hài tử của mình.
Nếu nàng nhớ không lầm, trước kia sau khi mọi sự trót lọt, tên gian phu kia còn trà trộn được vào chốn quan trường, ngang nhiên tư tình ở trong cung.
.
.
.
Dạo này thời tiết vô cùng thất thường, lúc nắng lúc mưa không thể lường trước được.
Cũng vì thế mà nhiều người ngã bệnh.
Lý hoàng hậu trong một lần ra ngoài đi dạo không mang theo ô, mắc mưa nên cảm nặng.
Mọi việc trên dưới lục cung tạm thời vào tay Hoàng quý phi.
Được dịp đó, Thất công chúa lại vênh váo ở khắp nơi, gây ra không ít phiền toái.
“Mẫu hậu, nữ nhi tới thăm người đây.” Di Nguyệt lon ton chạy vào Trường Xuân cung, trong tay mang theo một vài thang thuốc bổ.
Nàng đưa thuốc cho nha hoàn, sau đó chạy vào tẩm phòng hoàng hậu.
Cách một lớp màn che thêu chim phượng hoàng, tiếng ho của hoàng hậu truyền ra.
“Nguyệt nhi ngoan, đừng vào, sẽ bị lây cảm.”
“Cửu muội, qua bên này ngồi.” Bên chiếc bàn kê gần giường hoàng hậu, một bóng nữ tử mặc bạch y ngồi đọc sách.
Lục công chúa đến trò chuyện và đọc sách cho hoàng hậu nghe, cốt là để đỡ buồn chán.
Sau lần đi ngắm trăng, Di Nguyệt thường xuyên ghé qua cung Lục công chúa, thi thoảng mang theo vài thứ đồ, thi thoảng chỉ là đơn giản rủ nàng cùng đi dạo.
Lâu dần, việc nhìn thấy Ngũ công chúa, Lục công chúa và Cửu công chúa đi cùng nhau đã là chuyện vô cùng quen thuộc.
Mấy ngày hoàng hậu ngã bệnh, Lục công chúa và Ngũ công chúa cũng thường ghé qua thăm.
Di Nguyệt vô cùng quý chỗ ân tình này.
“Mẫu hậu đã đỡ hơn chưa ạ?” Di Nguyệt hỏi, lại lân la muốn lại gần giường nhưng bị Thanh Ân kéo lại.
Nàng ấy lắc đầu: “Đừng để bị cảm.”
“Mẫu hậu đã đỡ hơn nhiều rồi.
Con nghe lời Lục tỷ, ra ngoài chơi đi, ít hôm nữa khỏe lại mẫu hậu lại chơi với con.” Giọng Lý hoàng hậu có chút khàn.
“Nhưng mà…”
“Ân nhi, nhờ con đưa Nguyệt nhi ra ngoài chơi giúp ta.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Thanh Ân buông sách xuống, dẫn tay Di Nguyệt ra ngoài.
Di Nguyệt vẫn ngoái đầu lại nhìn, song chỉ đành theo tỷ tỷ ra ngoài.
Lúc vừa ra khỏi cửa cung, một bóng người giống nàng y hệt cũng bước vào.
“Tiểu ca ca.” Di Nguyệt gọi, Thập tam hoàng tử cũng nhìn nàng cười: “Nguyệt nhi.”
Hai hài tử giống nhau như đúc, một bên là nam hài trắng trẻo mặc y phục màu lam, một bên là nữ hài ngọt ngào đáng yêu mặc y phục màu hồng, thật sự tạo thành một cảnh tượng thích mắt.
Di Nguyệt hiếm khi gặp được các ca ca của mình, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Tiểu ca ca, đi dạo với muội đi.”
Tống Tịch Dương, thập tam hoàng tử nước Vệ, đứa trẻ còn lại của cặp long phụng thai và cũng ngầm hiểu là thái tử “dự bị”.
Phần vì trong cung có luật, dù có là huynh muội cũng khó bề gặp gỡ thường xuyên.
Phần vì hắn từ nhỏ đã ham học sách, từ năm ba bốn tuổi đã theo chân Thái tử đi đó đi đây, chẳng mấy khi ở trong cung nên hai người hiếm có cơ hội ở cạnh nhau như những cặp song sinh bình thường.
Nếu Di Nguyệt trưởng thành sớm là do trọng sinh thì Tịch Dương trưởng thành sớm hoàn toàn do bản thân hắn.
Thái tử dự bị chẳng mấy dễ nghe, nhưng Tịch Dương chưa bao giờ có thái độ gì cả.
Hoặc là hắn còn quá nhỏ, hoặc là nói, Quang Thuận đế có thể nhìn ra hắn hoàn toàn không có tham vọng tranh giành hoàng vị.
Tống Tịch Dương thích ung dung tự tại, ngao du sơn thủy và chắc chắn không thích bị trói buộc ở chốn cấm cung.
“Được.
Chờ một chút ta vào thăm mẫu hậu rồi sẽ đi tìm muội.” Tịch Dương sải bước vào trong, Di Nguyệt lại kéo tay Thanh Ân ra ngoài trước.
Nàng tíu tít nói: “Thập tam ca thường xuyên phải ra ngoài với Thái tử ca ca, chẳng mấy khi đi chơi cùng muội.”
Di Nguyệt lại ngoái lại nhìn hắn, gãi gãi cằm nghĩ ngợi.
“Sao vậy?” Thanh Ân hỏi.
“Tỷ xem… có phải Thập tam ca có dáng dấp và khí chất rất giống một người không?”
“Ai cơ?” Thanh Ân nhìn theo Tịch Dương, rồi cũng mơ hồ nghĩ tới một người.
“Chính là Quang Hạo ca ca đó.” Di Nguyệt cười tít cả mắt.
“Muội nói này, Tịch Dương ca ca cũng thường đi cùng với Quang Hạo ca ca, hẳn là học được từ huynh ấy.
Tỷ xem, hai người họ cũng có thật nhiều nét tương đồng.”
Thanh Ân biết nàng đang trêu mình, trừng mắt nhìn: “Muội có phải rất nóng lòng muốn đuổi tỷ khỏi cung rồi không?!”.