Ninh Duật gần đây rất bận lòng một chuyện.

Lão quản gia nhà họ Trịnh giống như phát điên ngày nào cũng đến tìm sư phụ xoát độ tồn tại.Tuy rằng mỗi lần đều bị Ninh Duật dùng mọi lí do chặn ngay từ cửa, nhưng sức kiên nhẫn cũng có giới hạn thôi.

Mà hôm nay, lại là một ngày quan trọng.

Trần Sương vừa đạt một bước tiến lớn trong nghiên cứu của mình, đồng nghĩa bà không cần ngâm mình tại phòng thực nghiệm nữa.

Ninh Duật lo lắng lão quản gia gặp được sư phụ, nên từ buổi sáng đã một mực quấn lấy hỏi đủ thứ để bà không có thời gian ra ngoài.

Ban đầu, Trần Sương còn giải đáp cho Ninh Duật rất cẩn thận, dần dà nhận ra đối phương hôm nay có hơi nhiệt tình thái quá.

Sau khi Trịnh Bân mất tích, Trần Sương chưa một ngày từ bỏ việc tìm kiếm đứa học trò cưng của mình. Hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.

Đúng lúc, Ninh Duật một lòng học hỏi khiến Trần Sương có hơi động lòng, tuy không nhận đối phương là đồ đệ chính thức, song thường ngày vẫn sẽ giải đáp cho cậu những lí luận nâng cao.

Nếu là Ninh Duật ngày trước vì sợ làm phiền Trần Sương sẽ không hỏi nhiều đến thế, cùng lắm một lần chỉ hỏi hai đến ba câu mà thôi. Mà giờ cậu đã hỏi đến câu thứ mười rồi, Trần Sương không nhận ra điểm bất thường mới kì lạ.

"Ninh Duật, ta biết trò rất nhiệt tình với công việc, nhưng tri thức không thể cứ tiếp thu một cách bừa bãi. Mấy lời giải đáp hôm nay chắc đã đủ để trò nghiên cứu rồi, hiện tại ta cần ra ngoài một chuyến, chờ lại gặp vấn đề thì liên lạc với ta qua máy thông tin là được."

"Nhưng..." - Ninh Duật còn muốn ngăn cản thì bị bàn tay của Trần Sương chặn lại - "Được rồi, điều ta cần nói đã nói xong. Ta không thích học sinh của mình quá dong dài đâu."

Ninh Duật nghe thế thì có chút lo sợ. Trần Sương nổi tiếng là người tính tình thất thường, nếu khiến bà không vui thì đừng mong được bước vào đây nữa.

Ninh Duật nhìn bóng dáng Trần Sương rời đi mà thầm nắm chặt lòng bàn tay.

Tất cả đều do đám người nhà họ Trịnh mà ra. Hết người này đến người khác tới phá đám cậu.

Tuy anh trai đã bảo Ninh Duật không cần so đo, nhưng cứ để Trịnh gia tồn tại thì cái gai sẽ luôn đâm vào cản bước đi của cậu.

Trịnh gia, bắt buộc phải biến mất khỏi Quân Đô Đệ Nhất.

Bên kia, sau khi Trần Sương ra ngoài thì quả nhiên gặp được đại quản gia, nhưng lúc này sắc mặt của ông rất kém, còn không kịp thấy bà đã muốn chạy đi đâu đó.

"Chờ đã, sao ông lại tới đây? Trịnh gia có chuyện gì sao?"

"Trần đại sư?" - Đại quản gia rốt cuộc chờ được Trần Sương thì mừng rỡ, nhưng nhớ tới tin tức vừa nhận lại hạ sắc mặt xuống - "Hiện tại tôi không có nhiều thời gian nên sẽ nói ngắn gọn với ngài. Thiếu gia mới liên lạc cho tôi vào mấy ngày trước. Cậu ấy còn sống, và giờ đang ở Hành Tinh Lạc Xuyên."

"Cái gì!" - Vẻ bình tĩnh của Trần Sương nhanh chóng bị sự kinh ngạc thay thế - "Ông nói thật sao? Không phải tin giả?"

"Hoàn toàn chính xác. Tôi sẽ không nhầm lẫn giọng nói của thiếu gia. Được rồi, hiện tại tôi cần lập tức chạy tới Lạc Xuyên gấp, ngài ở lại chờ tin tức đi."

"Không. Ta sẽ đi với ông. Ta muốn tận mắt chứng kiến đồ đệ ta còn sống." Trần Sương đã mất bảy năm tìm kiếm Trịnh Bân rồi, cho dù kết quả có gây thất vọng, bà cũng muốn tự mình xác nhận.

"Không được." - Ai ngờ đại quản gia lại quả quyết phản đối - "Lạc Xuyên vừa có thông báo xuất hiện trùng động, ngài tới đó sẽ gặp nguy hiểm."

Chính vì thông tin này nên ông mới vội vã muốn khởi hành tới Lạc Xuyên. Trùng động xuất hiện trong hành tinh gây một trận hoang mang cho dân chúng Lạc Xuyên nên một số người đã đăng tin lên tinh võng để kêu gọi trợ giúp. Nhưng quân bộ không muốn dư luận náo loạn nến đã khống chế tin tức trước khi phát tán quá rộng. Còn đại quản gia được Trịnh Bân căn dặn trước không cần cho người tới đón nhưng vẫn luôn chú ý mọi thông tin của Lạc Xuyên nên nắm bắt rất nhanh.

Nghe nói trùng động lần này xuất hiện trùng tộc cấp tám, Lạc Xuyên không có năng lực giả cao cấp chỉ sợ sẽ nhanh chóng thất thủ. Thiếu gia nhà ông không dễ gì mới còn sống trở về. Đại quản gia không muốn quá khứ lặp lại nữa.

Cứ tưởng Trần Sương nghe được tin dữ sẽ lo lắng cho Trịnh Bân, nhưng ánh mắt của bà lại rất bình tĩnh và mang theo sự kiên định, nói:

"Từ Quân Đô Đệ Nhất đến Hành Tinh Lạc Xuyên dù di chuyển phi thuyền tiên tiến nhất cũng cần mười ngày, chờ ông tới nơi thì mọi chuyện đã kết thúc rồi. Nhưng tôi có cách khác để di chuyển nhanh hơn, với điều kiện tôi cũng phải đi cùng."

Đại quản gia cân nhắc thì thấy sự thật đúng là như thế, nhưng cách của Trần Sương liệu sẽ nhanh hơn bao nhiêu?

"Ba giờ, chỉ cần ba giờ thôi."

Trần Sương tự tin đáp.

Là một trong những người biết Trịnh Bân đang ở Lạc Xuyên, Trịnh Hâm cũng nhận được thông tin trùng động xuất hiện.

Trịnh Hâm cảm thấy, ông trời giống như đang đứng về phía mình vậy. Tốt nhất lần trùng động này có thể giải quyết được Trịnh Bân luôn thì càng tốt.

Đại quản gia biết cậu ta còn sống thì sao chứ, giờ có muốn chạy đi ứng cứu cũng không kịp nữa.

Trịnh Hâm vừa nghĩ vừa vui vẻ đi ra khỏi phòng làm việc của mình, lúc đi qua đoạn rẽ chợt thấy Mạnh Dật Hiên đang vội vàng hướng tới phòng của Tần Liệt, chẳng hiểu sao có dự cảm không lành.

Mạnh Dật Hiên biết được gì rồi ư?

Mạnh Dật Hiên đúng là biết được tin tức của Trịnh Bân. Việc này có công lao rất lớn đến từ một người bạn cũ của hắn.

À, chắc người đó hiện tại xem hắn là kẻ thù thì đúng hơn nhỉ?

Nhưng việc đó không quan trọng. Quan trọng là Mạnh Dật Hiên biết được Trịnh Bân còn sống. Điều này tồn tại ý nghĩa rất lớn với hắn, và đặc biệt là đối với Tần Liệt.

"Liệt! Cậu nhận được tin Lạc Xuyên xuất hiện trùng động rồi đúng không?"

Tần thiếu tướng nhìn hành vi không phải phép của cấp dưới, song hiếm khi không trách móc hắn mà gật đầu:

"Thông tin nhận về cho biết lần này trùng tộc cao cấp nhất là cấp tám, cấp thấp hơn chưa có số liệu cụ thể nhưng ước lượng khoảng hai trăm ngàn con. Lạc Xuyên không có năng lực giả cao cấp nên tôi đã gửi báo cáo cho Hồng thiếu tướng ở gần đó chạy tới cứu viện, mong rằng sẽ giảm được phần nào thương vong."

"Vẫn còn một chuyện cậu chưa biết." - Mạnh Dật Hiên thầm hít sâu một hơi - "Trịnh Thành Hi đang ở Lạc Xuyên."

Sắc mặt của Tần Liệt không hề thay đổi, nhưng chiếc bút gãy đôi trong tay đã bán đứng nội tâm của hắn.

Tần Liệt bình thản vứt chiếc bút gãy vào trong thùng rác, đứng dậy lấy áo khoác đang treo trên móc choàng lên vai, nói với Mạnh Dật Hiên:

"Chúng ta đi Lạc Xuyên, ngay bây giờ."

***Như đã hứa, con rể nhà tôi đã comeback, hai đứa sắp được gặp nhau rùi hí hí*** =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play