“A Ngu chớ có thương tâm, là họ Liễu kia mắt mù. Lúc trước nghe phu quân nói Liễu tri huyện kia tốt như thế nào, lần này vừa gặp, nhân phẩm và tài năng của hắn không nói đến nhưng ở trong tòa nhà kia cũng thật là keo kiệt, đến ngay cả hạ nhân bưng trà rót nước cũng không có. Nhà bọn họ như vậy, nếu muội thật sự gả tới không chừng còn phải chịu khổ.” Trần phu nhân nhớ tới cha Liễu liền tức giận, nhưng suy nghĩ vì cô em chồng đúng là không nhịn được mở miệng mắng.
Trần Mộng Ngu chẳng những không đau lòng, còn an ủi ngược lại tẩu tử: “Có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!Việc này không thể trách ai được, chỉ có thể nói muội và Liễu đại nhân vô duyên mà thôi.
Nói đến đây, Trần Mộng Ngu đột nhiên thẹn thùng, ngay cả giọng nói cũng thấp xuống: “ Vừa rồi tuy đội mũ rèm, nhưng xuyên qua vải mỏng muội cũng có liếc mắt nhìn trộm Liễu đại nhân một cái. Khuôn mặt Liễu đại nhân chính trực như vậy vừa nhìn đã biết không phải người yêu thích sắc đẹp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT