Lúc Liễu Đông Thanh về nhà, trời đã gần tối.

Mấy nhà trong thôn đã bắt đầu châm đèn dầu, đầu thôn thỉnh thoảng còn vang đến tiếng chó sủa.

Lửa trong bếp nhà Liễu gia đã tắt, canh cá nằm im trong nồi. Tiền thị hiếm khi đặt một vòng bánh bột ngô trên bếp.

“Mau dọn cơm lên ăn đi.” Tiền thị lấy bánh bột ngô trong nồi xuống, đặt tất cả vào đĩa.

Cho canh cá vào tô lớn bưng lên bàn.

Lúc ăn lấy bánh bột ngô chấm với canh cá, cắn một miếng bánh bột ngô lại uống một ngụm canh cá, hương vị đó thơm ngon biết bao.

Nếu ngày nào cũng có thể ăn canh cá thì tốt rồi, Liễu Nha Nhi nghĩ như thế.

Trên bàn cơm, Liễu Nha Nhi vừa uống canh cá vừa đánh giá cha Liễu .

Không thể không nói, diện mạo của Liễu cha rất đẹp. Ngũ quan sắc nét, mũi cao thẳng. Nếu không phải lao động lâu ngày khiến khuôn mặt tuấn tú thoạt nhìn có vẻ phong sương, cha Liễu nhất định sẽ giống công tử ôn nhuận như ngọc.

Thật ra Liễu Đông Thanh cũng rất đẹp, nhưng khuôn mặt chỉ có ba phần giống Liễu cha, có lẽ do hắn giống mẫu thân nhiều hơn. Mẫu thân nàng hẳn cũng rất đep.

Nhìn diện mạo của cha và ca ca, Liễu Nha Nhi cảm thấy mình nhất định cũng không kém.

Nàng đã xuyên qua thế giới này nhiều ngày vẫn không biết Liễu Nha Nhi thật sự có dáng vẻ gì. Không phải vì cái gì khác, mà là vị Liễu gia căn bản không có gương đồng.

Mỗi lần rửa mặt đều vội vội vàng vàng, chưa từng nghĩ tới nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước xem mình có diện mạo như thế nào.

Xem ra lần sau lúc rửa mặt, nàng phải nhìn qua một cái.

“Cách ~” Liễu Nha Nhi ợ lên một cái.

Tiền thị hiền từ sờ mái tóc khô vàng của Liễu Nha Nhi, hỏi: “Nha Nhi đã ăn no chưa?”

Liễu Nha Nhi xấu hổ gật đầu.

Ban đêm rất yên tĩnh, tuy giường gỗ cứng nhưng Liễu Nha Nhi vẫn có một giấc mộng đẹp.

Trong mộng có ba, mẹ, ông nội, bà nội, em trai em gái một nhà vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.

“Móng heo này ăn rất ngon, hầm vừa đủ lửa. Tay nghề của mẹ tốt thật tốt.”

“Canh huyết này cũng rất ngon ~ cay, thât cay.”

Trong phòng âm u, lại ẩm ướt, Liễu Nha Nhi trở mình, mơ mơ màng màng nói mớ.

Ngày mới rạng sáng, Tiền thị liền xách thùng gỗ ra ngoài.

Trong thùng là cá trích bắt được hôm qua.

Chuyện bán cá, bà không dám giao cho cháu trai cháu gái. Ở trong mắt bà, Liễu Đông Thanh và Liễu Nha Nhi vẫn là trẻ con. Bà sợ mấy đứa trẻ bị người ta lừa gạt.

Tiền thị không tới huyện thành, mà đến thị trấn gần đó. Lúc đến chợ bán thức ăn trời đã hửng sáng, người mua đồ ăn cũng nhiều hơn. Mới vừa đặt thùng gỗ xuống đã có một bà tử tới hỏi giá. Bây giờ giá thịt mười ba văn một cân, Tiền thị chưa từng bán cá trong lòng thầm tính toán tuy cá cũng xem như thức ăn mặn lại không sơ được với thịt heo, liền ra giá mười văn một cân.

Bà tử thấy cá tươi, giá cũng không đắt liền lấy mua hết cá của Tiền thị.

Cá hôm qua còn dư lại, tổng cộng có bảy cân ba lạng. Tiền thị tính nhẩm, tính ra bảy cân khoảng năm mươi sáu văn.

Sau khi nhận tiền, Tiền thị muốn mua hai cái bánh bao nhân thịt trở về cho cháu trai và cháu gái. Kết quả gặp người bán gà con, vừa hỏi giá bán hai văn tiền một con.

Tiền thị sờ túi tiền, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, tiêu mười văn tiền mua năm con gà con.

Bà đang nghĩ chờ gà con lớn lên, để dành trứng lại còn có thể mua được một chút dầu muối kim chỉ, thỉnh thoảng còn có thể nấu canh trứng cho các cháu.

Mua xong gà con lại đi tới hướng tây, bên này có và nhà bán đồ ăn sáng. Có bán mì sợi, bánh quẩy bánh bao, còn có bán cả bánh nướng.

Lồng hấp trong tiệm bánh bao tỏa khí nóng ra bên ngoài.

Tiền thị đếm sáu văn tiền mua ba cái bánh bao thịt, dùng giấy dầu bọc bánh sau đó giấu vào ngực, vội vã về nhà.

Bà vốn định chỉ mua hai cái cho cháu nhưng nghĩ đến nhi tử ngày đêm vất vả làm việc lại bảo ông chủ lấy thêm một cái.

Lúc Tiền thị về đến nhà,cha Liễu đang khiêng cuốc chuẩn bị ra đồng, hôm nay Liễu Nha Nhi dậy sớm, lúc này đang quét nhà, Liễu Đông Thanh lại ở ngoài sân bổ củi.

“Hiền Nhi, nương mua bánh bao, ngươi ăn lại đi.” Tiền thị kéo nhi tử vào nhà, móc bánh bao trong lòng ra.

Liễu Nha Nhi đứng một bên chú ý không phải là bánh bao hấp trong tay Tiền thị mà là năm con gà con kia.

“Nãi nãi, người mua gà con sao!”

“Đúng vậy, chờ gà lớn đẻ trứng nấu cho Nha Nhi chúng ta ăn! Tới đây, Nha nhi, nãi nãi mua bánh bao thịt cho ngươi.” Tiền Thị đưa một cái bánh bao cho Liễu Nha Nhi như hiến vật quý.

Liễu Nha Nhi hít mạnh mùi bánh bao, cảm giác được mình đang nằm mơ.

Tối hôm qua mới ăn cá, sáng sớm hôm nay lại được ăn bánh bao thịt. Rõ ràng trước đó hai ngày chỉ có thể uống một chén nước cơm.

Nàng biết nãi nãi bán cá được tiền, lại mua gà con và bánh bao. Thầm nghĩ nãi nãi thật sự có thể bỏ ra được. Nhưng nhìn thấy trong tay bà chỉ có ba cái bánh bao, lại thở dài.

Chỉ là chính bản thân mình bà lại không bỏ được.

“Nương, người ăn đi, con không ăn!” Liễu cha đưa bánh trong tay bao cho Tiền thị.

Tiền thị nheo mắt nhìn hắn, giận dỗi: “Nói ngươi ăn thì ăn đi, sao lại nói nhiều như vậy!”

“Cha, người ăn đi, người phải ra ruộng làm việc, không thể để đói bụng được. Con ở nhà không phải làm việc, con ăn nửa cái là được rồi.” Bánh bao lớn mềm mại còn mang theo khí nóng. Liễu Nha Nhi nhẹ nhàng bẻ ra, lộ ra nhân thịt bên trong cò chảy ra một ít nước canh.

Liễu Nha Nhi ở bên cạnh cũng bẻ một nửa bánh bao đưa cho Tiền thị, lại cúi đầu liếm nước canh dính trên tay mình. Sau đó lại ăn bánh bao như thưởng thức sơn hải vị.

Liễu Đông Thanh ở bên cạnh cũng bẻ bánh bao chia cho Tiền thị. Tiền Thị không chịu ăn, Liễu Đông Thanh lại vươn cổ, bày ra dáng vẻ người không ăn cháu cũng không ăn.

Tiền thị bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy bánh bao cháu trai đưa.

“Đứa trẻ ngoan, đều là trẻ ngoan!” Tiền thị lấy ống tay áo xoa đôi mắt ướt át, lại xoay người tìm đồ, tính toán xoay người tìm đồ muốn làm ổ cho gà con.

Đục một cái giỏ, ở dưới trải thêm một lợp rơm làm ổ.

“Nãi nãi, sau này để cháu nuôi gà đi!”

Cũng không phải Liễu Nha Nhi cảm thấy mới lạ, cảm thấy gà con thú vị. Mà vì nàng thật sự biết cách nuôi gà.

Kiếp trước khi còn nhỏ, ba ra ngoài làm việc, mỗi này mẹ đều bận rộn làm việc ngoài ruộng, một đám gà vịt cùng một con heo tất cả đều do nàng chăm sóc.

“Được, vậy để Nha Nhi nuôi đi. Chỉ là gà này rất nhỏ, phải nuôi cần thận một chút. Chỉ cần có thể sống qua mười ngày nửa tháng có thể tự mình kiếm thức ăn bên ngoài, cũng có thể bớt lo.”

“Vâng, nãi nãi!”

Liễu Nha Nhi duỗi tay sờ gà con, dường như có thể nhìn thấy đang vẻ chúng nó lớn lên. Đẻ trứng trở thành đồ ăn trong đĩa, đồ ăn trong đĩa đó.

Nàng thừa nhận, nàng thèm.

Sau bữa cơm trưa, Liễu Nha Nhi gọi Liễu Đông Thanh cùng lên núi.

Từ sau ngày hôm qua bắt được cá, nàng tin chắc mình chính là người có thể chất cẩm lý trong truyền thuyết, cho nên quyết định lên núi thử vận may. Nói không chừng có thể bắt được gà rừng thỏ hoang gì đó.

Nhưng sự thật chứng minh, nàng không phải là gì cả!

Lang thang trên núi cả buổi chiều, đừng nói thỏ hoang ngay cả lông gà rừng cũng chưa từng nhìn thấy.

Cuối cùng chỉ có thể thất vọng xuống núi.

“Cẩu ông trời! Thể chất cẩm lý đã nói đâu?” Liễu Nha Nhi đá hòn đá nhỏ bên chân, trong lòng căm giận mắng.

“Nha Nhi,đừng nóng vội, đi, ca ca đi đào cỏ tranh cho muội ăn.”

Trong lòng Liễu Nha Nhi bất đắc dĩ thở dài, nàng không muốn nhai cỏ tranh, nàng muốn ăn thịt! Nhưng không thể gạt bỏ ý tốt của ca ca, đành phải đi theo xuống chân núi tới bờ ruộng.

Nói đến cũng trùng hợp, huynh muội hai người vừa đi xuống ruộng đã nhìn thấy huynh muội nha đầu béo cũng đi đào cỏ tranh.

Không sai, Phì Nha cũng có ca ca. Chỉ là ca ca nàng ta lại không giống nàng ta, tên Hổ Tử vừa đen vừa gầy nhìn như con khỉ.

Kẻ thù gặp nhau nhìn nhau đỏ mắt, Liễu Đông Thanh thấy người Phì Nha hại muội muội rơi xuống nước, muốn đi lên giáo huấn nàng ta. Muội muội Liễu Đông Thanh hắn cũng không phải người dễ bắt nạt.

Chỉ là Liễu Đông Thanh còn chưa đi lên, đã bị muội muội giữ chặt.

Không phải Liễu Nha Nhi thiện tâm thánh mẫu, ngoan ngoan tha thứ cho Phì Nha rồi oan oan tương báo. Mà nàng cảm thấy trời sắp tối rồi phải nhanh chạy về nhà, tránh cho cha và nãi nãi không tìm được người sẽ lo lắng.

Về phần Trương Phì Nha, sau này còn nhiều cơ hội đối phó.

Nhưng cái gọi là oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp! Liễu Nha Nhi không so đo không đồng nghĩa với việc Phì nha không so đo. Phì Nha nhớ rõ sau ngày hôm đó náo loạn ở Liễu gia, trở về đã bị cha đánh một trận.

Thù này, nàng ta ghi hết lên đầu Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi kéo Liễu Đông Thanh vừa xoay người muốn đi thì đột nhiên bị Phì Nha xông tới kéo cổ áo.

Ha ha, Liễu Nha Nhi cười.

Phì Nha này thật đúng là không biết xấu hổ. Nàng ta còn nghĩ trước mắt vẫn còn là nguyên chủ dễ bắt nạt trước kia sao?

“Ta đếm đến ba, buông tay!” Liễu Nha Nhi cũng không giận, lạnh nhạt nói.

Nàng là nữ nhi của tú tài, không thể đánh nhau!

“Liễu Nha Nhi tiện nhân nhà ngươi, không nhìn ra ngươi lai rất biết diễn trò! Nương ta bị ngươi gài bẫy một trận, hôm nay xem ta thu thập ngươi thế nào?” Phì nha vừa nói, một tay nắm cổ áo Liễu Nha Nhi, một tay muốn đánh lên mặt nàng.

Liễu Đông Thanh nhìn thấy muốn duỗi tay đẩy Phì Nha ra, chỉ là tay còn chưa đụng tới Phì Nha đã bị ca ca Phì Nha đánh vào đầu, ngã xuống ruộng. Liễu Đông Thanh không cam lòng yếu thế, bò lên ôm chặt Hổ Tử, kéo người hắn xuống cùng.

Mà tay Phì Nha đang đánh tới cũng bị Liễu Nha Nhi tránh đi.

Đúng là không thể nhịn được nữa, không cần tiếp tục chịu đựng. Nếu Phì Nha đã không biết xấu hổ, vậy hôm nay Liễu Nha Nhi sẽ dạy cho Phì Nha biết nên làm người như thế nào.

Đừng nhìn Phì Nha mập mạp nhưng cũng chỉ là mập giả. Cả năm cơm còn không đủ ăn, sao người có thể béo được? Chẳng qua là nhìn béo mà thôi, thật ra chẳng có bao nhiêu sức lực.

Liễu Nha Nhi linh hoạt dùng chân móc một chân của Phì Nha, Phì Nha mất thăng bằng ngã xuống bờ ruộng. Liễu Nha Nhi nhân cơ hội cưỡi lên, Phì Nha muốn đứng dậy lại không thoát được, bất đắc dĩ phải dùng tay túm chặt tóc Liễu Nha Nhi, trong miệng còn mắng mấy lời không đúng đắn: Liễu Nha Nhi tiện nhân nhà ngươi, muốn lật trời sao dám đánh ta? Sao chổi, mới sinh ra đã khắc chết nương, đáng bị bắt nạt mỗi ngày. Sao chổi như ngươi sớm hay muộn cũng sẽ khắc chết nãi nãi ngươi, cha ngươi và ca ngươi mà thôi.”

Liễu Nha Nhi bị túm tóc đau đớn, lại bị Phì Nha mắng cho tức giận, lại mạnh mẽ dùng sức tắt thẳng vào mặt Phì Nha.

Phì Nha bị đánh bật khóc, lớn tiếng cầu cứu gọi ca ca . Nhưng ca ca nàng ta cũng đang bị Liễu Đông Thanh đánh thành một cục, sao có thể ra tay giúp nàng ta?

Phì Nha không còn có cách nào chỉ có thể giãy giụa loạn xạ, nhục mạ Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi ngồi trên người Phì Nha, kẹp chặt nàng ta. Nhìn đầu tóc bị kéo xuống cùng Phì Nha hùng hổ chửi rủa mình, đột nhiên máu nóng bốc lên, lại tát thêm một cái: “Lão nương không phát uy ngươi nghĩ lão nương là mèo bệnh có phải không? A, đúng là miệng ngươi không sạch sẽ, ngươi cũng không biết xấu hổ! Nếu nương ngươi không biết dạy ngươi làm người như thế nào vậy để ta tới dạy cho ngươi.”

“Còn mắng hay không?” Chát lại thêm một cái.

“Liễu Nha Nhi, tiện……”

“Còn mắng đúng không? Mắng tiếp đi! Hôm nay cô nãi nãi cho ngươi mắng đủ! Mắng đi!” chát, thêm một cái tát.

“Ô ô ô, ca……” Phì nha mặt sưng đỏ, khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

“Còn mắng hay không?” Liễu Nha Nhi nâng cao tay, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hạ xuống.

“Không…… Ta không mắng! Ô ô ô, ta sai rồi!”

“Còn bặt nạt người khác không?”

“Không…… Không bắt nạt! Ta cũng không dám nữa! Ô ô ô……”

Đột nhiên Liễu Nha Nhi quay đầu, nhìn chằm chằm bọn nhỏ đang vây xem ở bờ ruộng, âm trầm trầm hỏi: “Các ngươi thì sao?”

Đám nhỏ trên bờ ruộng co rụt người lại. Lúc này đầu tóc Liễu Nha Nhi rối tung, ánh mắt lại u ám hung dữ, tựa như quỷ dạ xoa bò ra khỏi mặt đất.

Bọn họ không thể ngờ được, Liễu Nha Nhi nhút nhát như chim cút ngày xưa lại có thể trở nên tàn nhẫn dọa người như vậy.

Liễu Nha Nhi thổi bay lọn tóc che mắt, lại nói: “Ngậm chặt miệng lại cho ta, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài,ta mặc kệ người đó là ai, chỉ cần là các ngươi gặp một lần đánh một lần! Nghe chưa?”

“Nghe…… Nghe rồi!” Bọn họ đồng thanh đáp lại, trong đó có cả Phì Nha.

Liễu Nha Nhi vừa lòng gật gật đầu, lại quay đầu hỏi Phì Nha: “Về đi, biết nói với ngươi nhà như thế nào chưa?”

“Ngã…… ngã!”

“Tốt, thông minh! Được rồi, trời sắp tối rồi về nhà hết đi!” Liễu Nha Nhi khẽ vỗ vỗ trên mặt Phì Nha mấy cái, sau đó mới đứng dậy khỏi người nàng ta.

Mặt trời đã lặn về hướng tây, người nên dạy dỗ cũng đã dạy dỗ. Liễu Nha Nhi xoa tay, lại vỗ bùn đất trên người. Gọi Liễu Đông Thanh đi về nhà.

Giờ phút này nhìn bóng dáng Liễu Nha Nhi xa xa, trông cực kỳ giống một nữ hiệp, phất áo, che giấu công danh.

Thấy huynh muội Liễu gia đã đi xa, đám trẻ đứng trên bờ ruộng mới dám lên tiếng. Trong đó có một tên béo hỏi: “Các ngươi nói có phải Liễu Nha Nhi rớt xuống sông, đả thông hai mạch Nhâm Đốc biến thành nữ hiệp hay không? Bằng không sao nàng có thể đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, trước đây ngay cả nói lớn cũng không dám nói!”

“Ta thấy là do ngươi xem nhiều thoại bản thì có, còn cái gì mã nữ hiệp? Là nữ quỷ thì có! Chì là sau này chúng ta đừng trêu chọc nàng ta, thật sự quá đáng sợ!” Đứa trẻ đnag nói chuyện nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Liễu Nha Nhi, không nhịn được rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play