Cửa sổ cũ nát để gió lùa vào thổi bấc đèn dầu khẽ lung lay.

Liễu Nha Nhi lấy một chiếc chăn nhỏ, đắp lên bụng, nhìn cửa sổ thở dài.

Nàng suy nghĩ việc hôm nay có phải quá xúc động rồi hay không.

Cây cải dầu có thể ép dầu là thật, nhưng cây cải thời hiện đại đã trải qua hàng nghìn năm tiến hóa trước khi biết thành cây cải dầu có năng suất cao.

Hôm nay cha và nãi nãi đều tin lời nàng nói, cũng quyết định sang năm sẽ trồng cải dầu trên toàn bộ ruộng cạn nhà mình. Nhưng sau đó thì sao? Nếu sản lượng không được được như ý, vậy nàng chính là tội nhân.

Xem như cây cải dầu có thể gieo trồng thành công, vậy cũng phải bắt đầu trồng từ trước mùa đông lại đợi đến tháng năm năm sau mới có thể thu hoạch. Khoảng thời gian đó biết phải làm như thế nào?”

Bây giờ cái nhà này đều phụ thuộc vào nguồn thu duy nhất là thỉnh thoảng có thể bắt được mấy con lươn đổi lấy chút dầu muối.

Liễu Nha Nhi nằm yên, khẽ thở dài: “Ai, cơ hội sinh tồn ở cổ đại thật sự quá ít.”

Than xong, mới nhắm mắt lại từ từ ngủ.

Liễu Nha Nhi có một giấc mơ, trong mơ có tòa nhà lớn, trong nhà có rất nhiều nha hoàn bận rộn làm việc. Bọn họ nhìn thấy Liễu Nha Nhi tới, toàn bộ đều cong eo hành lễ gọi nàng là đại tiểu thư.

Trong mộng nàng đi xuyên qua sân đến trước một căn phòng khóa kín mít. Có người mở khóa cho nàng, nàng đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là ánh vàng ánh bạc lấp lánh rực rỡ xếp đầy khắp phòng.

Nàng đi vào trong phòng, cầm lấy một thỏi vàng bỏ vào ngực. Nhưng bảo bối nàng vừa nhét vào ngực lại lập tức rơi ra ngoài. Nàng cảm thấy có thể là do mình bỏ không cẩn thận, tiếp tục lấy thỏi khác. Nhưng mặc kệ nàng bỏ bao nhiêu cuối cùng vàng đều rơi hết. Liễu Nha Nhi tức giận ngồi bệt xuống đất, gào khóc.

Vàng, vàng của nàng!

Liễu Nha Nhi nhìn một phòng chứa đầy vàng bạc, càng khóc càng đau lòng. Khóc lóc một hồi lâu lại từ trong mộng tỉnh lại.

Đứng dậy xuống giường, phát hiện trời đã sáng rõ. Tiền thị đang làm cơm sáng, Liễu cha chặt củi ngoài sân, nhưng không nhìn thấy bóng dáng ca ca nàng và Tần Mộc. Nghĩ tới có lẽ hai người đó đi thu lồng lươn rồi.

“Cha, nãi nãi! Lồng lươn của chúng ta bị trộm mất rồi!”

“Sao? Lồng lươn bị trộm?” Cha Liễu ném khúc gỗ trong tay đi.

Liễu Đông Thanh tức đến mức hai mắt đỏ bừng, lồng lươn này đều đặt trong ruộng nước nhà mình, không ngờ còn bị kẻ nào đó trộm mất, bây giờ nhà bọn họ đều dựa vào chút lươn này kiếm ít tiền.

“Vừa rồi con và Tần Mộc đi thu lồng lươn, chỉ tìm lại được bốn cái, còn hai cái không thấy đâu.”

Trong lòng cha Liễu tuy cũng rất khó chịu nhưng vẫn an ủi nhi tử: “Đừng tức giận, mất cũng đã mất rồi, lồng lươn đều đặt hết ngoài ruộng không thể phòng được. Sau này cứ đặt trong mương gần nhà mình đi, nếu có ai đụng vào lồng chúng ta cũng có thể nghe được động tĩnh.”

Liễu Đông Thanh không cam lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Tiền thị xao tay vào tạp dề, từ trong bếp đi ra: “Tên quỷ chết đói ôn thần nào ngay cả lồng lươn nhà ta cũng dám trộm?’

Nói xong cũng mặc kệ nhi tử và tôn tử đi ra sân đúng trên sườn núi mắng to: “Ôn thần đáng chém ngàn đao, trộm lồng lươn nhà ta về vội đi đầu thai đúng không? Ta nói sau này ngươi sinh nhi tử không có ***, có bản lĩnh thì trốn cho kỹ đừng để ta biết được ngươi là ai, nếu không ta nhất định sẽ đánh gãy chân.”

Tiền thị đứng trên sườn núi chửi một hồi lâu mới xem như đỡ tức một chút.

Vốn dĩ dựa vào việc mấy ngày này thỉnh thoảng bắt được mấy con lươn cũng xem như có chút tiền. Cuối cùng thì ngược lại chỉ sợ sau này còn không có lươn để đổi dầu muối nữa rồi.

Lúa mạch còn chưa tới mùa thu hoạch, ngoài ruộng chỉ cần nhỏ cỏ dại nên bọn Liễu Đông Thanh không cần đi theo ra ruộng.

Nhưng mười một mười hai tuổi đang là tuổi ăn tuổi chơi, sao có thể ở yên trong nhà được?

Đặc biệt là nam hài tử.

Hôm nay Liễu Đông Thanh nhân cơ hội cha Liễu và Tiền thị không có ở nhà, thương lượng với Tần Mộc đến sau núi đặt bẫy thú, xem có thể bắt được một ít gà rừng thỏ hoang gì đó hay không.

Nhưng người Liễu gia không biết săn thú, cách đặt bẫy như thế nào cũng chỉ từng nghe nói. Liễu Đông Thanh và Tần Mộc mặc kệ có bắt được gì hay không, mang theo đồ lên núi.

Liễu Nha Nhi nghe ca ca nói muốn lên núi, cũng muốn đi theo. Liễu Đông Thanh không đổng ý, Liễu Nha Nhi năn nỉ một hồi cuối cùng Tần Mộc nói mùa này trong núi có nhiều sâu, đặc biệt còn có cây dương ớt, lúc này nàng mới từ bỏ.

Vừa nghe đến dương ớt, Liễu Nha Nhi thật sự không còn tâm tư nào muốn đi theo nữa.

Kiếp trước nàng ghét nhất là dương ớt, nếu rơi trúng vào người, chạm vào da thịt lập tức sưng đỏ, vừa ngứa vừa cay.

Bốn người trong nhà đột nhiên đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Liễu Nha Nhi ở nhà không có việc gì làm, nàng cảm thấy sắp rảnh rỗi đến chán đời rồi.

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến lần trước tới tiệm vải, tiệm vải này có bán cả y phục may sẵn, hơn nữa nhìn chưởng quầy kia có vẻ rất dễ nói chuyện, nếu nàng vẽ một kiểu dáng trang phục nói không chừng có thể đổi được chút bạc.

Nói làm là làm, trước tiên Liễu Nha Nhi lấy ra giấy trắng cùng nghiên mực cha nàng vô cùng trân quý ra, suy nghĩ hồi lâu mới dám động bút.

Giấy trắng đối với nhà bọn họ thật sự quá quý giá. Không giống thời hiện đại, vẽ sai có thể vứt tờ đó đi lấy giấy khác vẽ lại lần nữa là được.

Kiếp trước Liễu Nha Nhi từng học hội họa truyền thống, xác định đã nhớ kỹ chắn chắn kiểu dáng mới dám đặt bút, cũng xem như thuận buồm xuôi gió..

Cái nàng vẽ là Hán phục bản cải tiến, cũng không biết có xem như ăn cắp thành quả thiết kế của đời sau hay không.

Một tờ giấy, Liễu Nha Nhi vẽ hai kiểu dáng. Một bộ là kiểu dáng của phụ nhân còn một bộ là kiểu dáng dành cho thiếu nữ.

Nàng cảm thấy bất kể là thời đại nào, kiếm tiền của phụ nữ là dễ nhất.

Vẽ xong bản thiết kế lại thổi nhẹ mực bên trên, đặt lên bàn dùng chặn giấy đè lại xong xuôi mới đi khỏi thư phòng của cha nàng.

Không biết do vận may tốt hay Tần Mộc thật sự có thiên phú săn thú. Liễu Đông Thanh cùng Tần Mộc trở về, trong tay còn cầm theo một con thỏ hoang màu xám héo rũ không còn thở.

Thời gian vẫn còn sớm, mấy đứa trẻ thảo luận với nhau nhân dịp đồ còn tươi mang đến tửu lầu trong huyện bán đi nói không chừng có thể bán được nhiều thêm mấy văn tiền.

Liễu Nha Nhi ồn ào muốn đi cùng, lần này Liễu Đông Thanh không cản. Đi từ đây vào huyện chr một đoạn đường ngắn, nếu nàng đã muốn đi thì cứ đi theo.

Bản vẽ trang phục gần như đã xong, Liễu Nha Nhi thu lại ôm vào lòng, đóng cửa cẩn thận sau đó mới lên đường vào huyện.

Một vùng lúa mạch đã dần chuyển sang màu vàng.

Liễu Đông Thanh ngứa tay cũng không biết là lúa nhà ai, duỗi tay ngắt mấy hạt bỏ vào trong miệng cắn thử.

Nhai chưa được mấy miếng đã nhỏ ra, nói: “Còn không đến hai ngày nữa sẽ cắt lúa. Nhưng lúa mạch năm nay ngoài trừ nhà ta, có lẽ không nhà nào thu được lại hai phần. Cái này nhìn bên ngoài còn thành hạt nhưng bên trong lại chẳng có bao nhiêu.”

Tần Mộc xách con thỏ đang cười ha ha, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, giọng nói có hơi hạ xuống: “Chỉ thu hoạch được như vậy nhưng vẫn phải nộp thêm thuế. Năm nay chỉ sợ lại có không ít người chạy nạn.” ( truyện trên app T𝕪T )

Nhà ngoại Tần Mộc cũng bởi vì năm trước không có lương thực, không còn đường sống nào khác nên đành chạy nạn đến phương bắc.

Cũng không biết nhà ngoại tổ mẫu hắn bây giờ thế nào.

Liễu Nha Nhi không có giác ngộ quan tâm đến chúng sinh được như ca ca và Tần Mộc.

Bây giờ trong đầu nàng chỉ ngập tràn suy nghĩ làm sao để kiếm tiền.

Nàng đang nghĩ nếu kiểu dáng trang phục nàng vẽ thật sự có thể bán được nhiều tiền nàng nên mua gạo hay mua lúa mì.

Kiếp trước nàng chưa từng trải qua nạn đói, không biết loại lương thực nào có thể chắc bụng, chống đói được lâu hơn.

Năm nay lượng lương thực sản xuất được quá ít, bọn gian thương nhất định sẽ tăng giá bán. Trong mắt những người đó chỉ có lợi ích của bản thân mình, không có sống chết của dân chúng.

Nàng phải tích trữ thêm lương thực trước khi tăng giá. Bằng không đến lúc đó bọn gian thương sẽ tăng giá ầm ầm, lúc đó có muốn trữ lương cũng đã quá muộn rồi.

Đi tới huyện thành mấy người không đi tới Túy Tiên Lâu, mà đi đến chỗ đối thủ một mất một còn của Túy Tiên Lâu là Bách Vị Lâu.

Tên tiểu nhị ở Túy Tiên Lâu kia, huynh muội Liễu Nha Nhi còn ghi hận rất rõ trong đầu.

Người đời có câu “cửa son rượu thịt thúi, ngoài đường xác chết đói.”

Bá tánh bình thường ăn không đủ no, thế gia có tiền lại đang mở to miệng ăn thịt uống rượu.

Con thỏ bọn Liễu Nha Nhi mang tới còn tươi mới, chưởng quầy nhìn thấy vô cùng vui vẻ. Thời buổi này chẳng những con người không được ăn no, ngay cả thú hoang trên núi cũng hiếm khi được ăn.

Con thỏ này tuy hơi nhỏ nhưng tính toán vẫn nấu đủ một nồi. Trùng hợp buổi tối có một vị khách quý đặt bàn tiệc, thịt thỏ hoang kho tàu này nghĩ đến có lẽ vị quý nhân kia rất thích.

Thỏ hoang không lớn, hơn hai cân một chút, Liễu Nha Nhi chủ động bỏ qua số lẻ.

Chưởng quầy ngạc nhiên, nữ nhi nhà nông tuổi còn nhỏ nhưng chuyện làm ăn lại rất lanh lợi, vì thế nói: “Tiểu cô nương đúng là có năng lực, sau này các ngươi có thú rừng gì cứ đưa đến đây, ta đều mua hết cho ngươi. Về phần giá cả đương nhiên cũng không trả thấp cho ngươi.”

Liễu Nha Nhi cười cảm ơn: “Cảm ơn chưởng quầy bá bá, chưởng quầy bá bá là người tốt như vậy, Bách Vị Lâu nhất định sẽ làm ăn phát đạt!” . ủng hộ truyện trên tyt

“Ai nha, tiểu nha đầu này còn rất biết nói ngọt, ngươi chờ ở đây, bá bá đi lấy cho ngươi cái bánh bột ngô.” Chưởng quầy nói xong xách con thỏ xuống bếp, cầm lấy một cái bánh, suy nghĩ một chút lại lấy thêm hai cái, cuối cùng đi vào trướng lấy tiền.

“Thỏ ba mươi sáu văn một cân, hai cân bảy mươi hai văn, ngươi nhận đi. Bá bá cũng không muốn lấy của ngươi, số lẽ này coi như để bá bá mới các ngươi ăn bánh bột ngô.” Chưởng quầy đưa tiền trước, sau đó lại đưa cho bọn họ mấy cái bánh bột ngô bọc giấy dầu.

Liễu Nha Nhi nhận tiền, từ chối: “Cảm ơn ý tốt của bá bá, bánh bột ngô này mùi thơm như vậy có thể nhìn ra được đầu bếp trong tửu lầu có tay nghề rất tốt. Bánh bột ngô tốt như vậy hẳn có thể bán được không ít tiền, cho chúng ta ăn thật lãng phí.”

Nếu không phải xuất phát từ lễ tiết, Liễu Nha Nhi thật sự rất muốn nhận lấy. Bánh bột ngô mùi rất thơm khiến bụng nàng bắt đầu biểu tình.

Bụng Liễu Đông Thanh càng không biết cố gắng kêu lên ầm ĩ

Chưởng quầy đột phá lên cười, nha đầu này thật sự rất thú vị. Người còn nhỏ nhưng lời nói ra lại ra hình ra dáng, cũng không biết là học được từ ai.

“Ha ha ha, nha đầu quá khách khí rồi. Bánh bột ngô này đều do mấy đầu bếp thèm nên làm tự mình ăn, không bán ra ngoài, không đáng bao nhiêu tiền. Cầm lấy! Nếu các ngươi cảm thật ngại vậy lần sau có đồ gì cứ đưa đến đây là được rồi.”

“Chưởng quầy bá bá đã nói như vậy, nếu còn tiếp tục từ chối vậy là do ta không phải. Bánh bột ngô này ta nhận, cảm ơn ý tốt của bá bá.” Liễu Nha Nhi nhận bánh, cúi người tạ lễ.

Liễu Đông Thanh ôm chặt ba cái bánh bột ngô trong ngực.

Bánh này thật sự rất thơm, thơm đến mức làm hắn chảy nước miếng. Bây giờ bọn họ còn chưa thể ăn, mấy người muốn giữ lại mang về cho cha và nãi nãi ăn cùng.

Nhưng mùi thơm này thật sự là quá *** mẹ nó tra tấn người.

“Nha Nhi đây không phải đường ra khỏi thành, muội đi nhầm rồi!” hiện tại Liễu Đông Thanh chỉ muốn nhanh chóng về nhà ăn bánh bột ngô.

“Không sai, trước tiên chúng ta không ra khỏi thành, muội muốn tới tiệm vải!”

“Tới tiệm vải làm gì? Không phải nãi nãi mới làm y phục mới cho muội sao?”

Liễu Nha Nhi không nói gì, chỉ cười, nàng muốn giữ bí mật trước.

Tần Mộc đi theo sau bọn họ, thấy người phía trước dừng lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Nha Nhi nhìn bọn họ cười.

Đột nhiên hắn cảm thấy Nha Nhi cười rộ lên thật xinh đẹp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play